[Dịch] Dị Thế Tà Quân

Chương 32 : Lễ hội cố hương

Người đăng: Trăngnon1619

Ngày đăng: 14:30 26-05-2020

.
Cổ khí lưu này tuy rằng rất nhỏ nhưng nói về sự mạnh mẽ thì khiến Quân Tà không thỏa mãn chút nào. Bởi vì hiện tại hắn mới vừa nhập môn mà thôi, cỗ khí lưu này căn bản không thể phát huy ra nhiều công hiệu. Nếu làm vài động tác nhỏ có thể nói là thần không biết quỷ không hay nhưng nếu rút dao kiếm đánh nhau với người ta tuyệt đối là không đủ. Cho dù là thiên tàm ti, một sợi thiên tàm ti rất nhỏ có thể chống đỡ sức nặng hai trăm cân, có chút đáng quý. Nhưng Quân Tà lại muốn nội lực mình có được một trăm thậm chí một ngàn sợi ngưng tụ thành một sợi dây thừng cứng cỏi. Cho nên nếu muốn làm cho luồng khí lưu này hoàn toàn lớn mạnh, tràn ngập khắp các kinh mạch mà không phải trống rỗng như hiện tại thì Quân Tà cảm thấy còn một đoạn đường rất dài phải đi. Thật ra luồng khí lưu này cũng có tác dụng. Nếu dùng để ám sát thì có thể nói là thần không biết quỷ không hay. Quân Tà nhắm mắt lại cẩn thận kiểm tra tác dụng của loại kình đặc dị này, chậm rãi tiến vào cảnh giới vong ngã… Lý gia. Lão gia tử Đường Vạn Lý hùng hổ đến nhưng lại rơi vào tình thế gậy đánh vào bị bông. Cháu trai trưởng của Lý gia Lý Du Nhiên tiếp đãi nhiệt tình, lễ nghĩa chu đáo, thái độ thân thiết khiến cho Đường lão gia tử có cảm giác không được tự nhiên. Thật sự không phát hiện ra một điểm nghi ngờ nào cả. Ngay khi cố ý gây chuyện nhưng dưới nụ cười trầm tĩnh mà thân thiết của Lý Du Nhiên khiến lão không thể nào phát tiết được. Cuối cùng nhịn không nổi, lão hớp một ngụm trà rồi dằn chén xuống thật mạnh khiến nó trở thành một mớ mảnh vỡ… Lý Du Nhiên vẫn cười ôn nhu và thản nhiên như trước: - Người đâu. Nhanh đổi cho Hầu gia một chén trà mới. Nói đến đây đột nhiên khẩu khí nặng nề hơn: - Sao còn chậm trễ như vậy? Còn không mau mang cực phẩm trà Hàn Yên Trà trong phòng gia gia ta ra đây. Ta còn nhớ rõ gia gia ta từng nói Đường lão Hầu gia thích uống nhất chính là cực phẩm Hàn Yên Trà này đây. Nói xong liền thái độ mềm mỏng, vẻ mặt áy náy nhìn Đường Vạn Lý: - Lão Hầu gia, vãn bối tự tiện thay ngài làm chủ mong Hầu gia không để ý. Nếu vãn bối có gì đắc tội mong lão nhân gia ngài cho qua. Vãn bối lập tức cho hạ nhân đi thay đổi liền. Đường lão gia tử trừng mắt, há miệng thở dốc như mắc phải xương không thể ngậm miệng lại. Đến cả nửa ngày sau mới thốt lên: - Đem bọn súc sinh Lý Phong Lý Chấn đến cho lão phu. Lão phu có chuyện cần phải hỏi bọn hắn. Vẻ mặt Lý Du Nhiên có chút ngượng nghịu: - Lão hầu gia muốn chỉ điểm cho lớp vãn bối thì coi như là ba bọn họ có phúc khí nhưng mà lần này ngài đến không khéo. Ba người này vừa phạm lỗi nên hiện đang chấp hành gia pháp, không thể ra để cho Hầu gia dạy dỗ được. Đợi sau khi ba người bọn họ hoàn thành gia pháp xong sẽ lại đến lắng nghe hầu gia dạy bảo… Người của Đường gia nghe vậy liền ngẩn ra. Nhất là khi mọi người nối đuôi nhau đi đến Giới Luật Đường của Lý Gia liền nhìn thấy ba người Lý Phong bị đánh đến nỗi huyết nhục mơ hồ nên cơn giận của Đường lão gia tử giảm đi một nữa. Lão hỏi tiếp vài câu nhưng nghe thấy việc này chng quy là do Mạnh gia làm chủ, hơn nữa Mạnh Hải Châu đối với vị hôn thê của Đường Nguyên sớm đã thèm nhỏ dãi khiến cho ba người Lý Chấn bị phạt lây. Nghe xong cơn giận của Đường lão gia tử đối với Lý Gia nguôi được phân nữa còn đối với Mạnh gia lại bốc cháy mãnh liệt hơn. Vội vàng chào hỏi mấy câu, Đường lão gia tử mang theo nhân mã đi nhắm thẳng đến Mạnh Gia. Lý Du Nhiên ân cần tiễn đoàn người Đường gia ra khỏi cửa phủ, luôn miệng tự trách chiêu đãi không chu toàn, tha thiết nói lời tạm biệt, nhìn đội kỵ binh của Đường lão gia tử rời khỏi. Nhưng khi Đường lão gia tử rời khỏi thì gương mặt Lý Du Nhiên tuy vẫn mỉm cười nho nhã nhưng trong ánh mắt lại chợt lóe ra một tia âm hàn khác thường rồi lại biến mất rất nhanh. Phất tà áo lên chậm rãi tiến vào phủ, động tác tiêu sái vô cùng. Sắc trời dần u tối, đột nhiên vang lên vài tiếng sấm rền rồi mưa như trút nước xuống. Cơn mưa càng ngày càng lớn, dần dần nối liền thiên địa thành một. Bước chân của Lý Du Nhiên đột nhiên dừng lại nhìn màn mưa nhẹ giọng cười cười: - Xem ra Đường lão hầu gia phải ở Mạnh gia một lúc lâu rồi. ha ha ha. Khải Nhi ngồi yên chống cằm ngơ ngác nhìn màn mưa to ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mờ mịt.Quân Tà sau khi luyện công xong liền đứng lên đi ra sau lưng nàng, nhẹ giọng hỏi: - Khả Nhi. Đang nghĩ cái gì đó? Khả Nhi kêu lên một tiếng, quay đầu lại chân tay luống cuống đứng lên cúi đầu nói: - Thiếu Gia. - Suy nghĩ gì vậy? Quân Tà đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, theo thói quen bắt chéo chân nhìn tiểu la lỵ trước mặt. Tiểu cô nương với làn da phấn hồng thật đáng yêu, mỗi lần Quân Tà vui đùa cùng nàng thường hay véo cái má phíng phíng đó. Nhìn thấy Khả Nhi nặng trĩu tâm sự nên quan tâm hỏi thăm một chút. - Tiểu tỳ…tiểu tỳ đang nghĩ vài ngày nữa là ngày lễ Kim Thu rồi. Ánh mắt Khả Nhi buồn bã: - Nhớ lại ngày lễ Kim Thu ba năm trước đây tiểu tỳ được chín tuổi, còn ở cùng mẫu thân và phụ thân. Khi đó tiểu tỳ thật hạnh phúc…Thật rất hạnh phúc… Ba mẹ… Khóc nhẹ hai tiếng, từng giọt nước mắt rơi khẽ xuống đất. Những lời tiếp theo không thốt ra được nữa. - Phụ thân của ngươi hiện tại đang ở đâu? Quân Tà vừa hỏi xong câu này thì trong trí nhớ chợt hiện về ký ức này. Phụ thân của Khả Nhi chính là tiểu đội trưởng trực hệ dưới trướng của Quân Gia đi theo đại ca Quân Mạc Tà là Quân Vô Ưu xuất chinh rồi không trở về nữa. Mẫu thân của Khả Nhi cũng vì thương nhớ phu quân mà sinh bệnh, rốt cuộc thấy không thể gượng dậy nỗi liền giao Khả Nhi vào Quân phủ trước khi lâm chung, thỉnh cầu Quân Gia chiếu cố cho. Hiện tại Khả Nhi là một đứa bé mồ côi không cha không mẹ. Nhớ đến tiểu tử Quân Mạc Tà kia thường xuyên đánh mắng Khả Nhi, trước giờ chưa từng có hành động gọi là hòa nhã, yêu thương nữ hài tử này cả. Thế nhưng Khả Nhi luôn yên lặng chịu đựng khiến cho trong lòng Quân Tà chợt xuất hiện một tia thương tiếc, khẽ thở dài một tiếng duỗi tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng nhưng không thót lên tiếng nào. Hắn nghe được ba chữ Lễ Kim Thu này liền nhẩm tính ngày rồi bỗng giật mình. Xem ra cũng gần đến lễ trung thu ở kiếp trước rồi nhỉ? Trong lòng Quân Tà đột nhiên xuất hiện một tia chua xót. Xem ra ngày hội truyền thống ở Hoa Hạ lần này mình phải cô độc một mình tại thế giới xa lạ này thôi. Khả Nhi cảm thụ bàn tay Quân Tà vỗ nhẹ mái tóc của mình. Tuy hắn không lên tiếng nhưng trong lòng nàng cảm thấy sự xin lỗi rất chân thàh khiến cho tâm hồn của nàng thấy ấm áp giống như một tiểu muội muội đột nhiên gặp lại đại ca của mình, trái tim khẽ đập dồn. Đột nhiên nàng mới cảm giác được công tử hoàn khố trước kia thường xuyên mắng chửi mình bây giờ hình như đã trở thành người thân cận duy nhất. Loại biến hóa này rất đột ngột cũng rất kỳ dị. Không nén được khẽ di chuyển thân thể nhỏ bé sát lại gần Quân Tà, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể Quân Tà phát ra. Giờ đây nàng cảm thấy mưa to gió lớn ngoài trời dường như không quan hệ gì đến mình cả. Thật lâu sau, Quân Tà vỗ nhẹ mái tóc Khả Nhi nói: - Nghĩ ngơi một lúc đi. Ta ra ngoài một chút. - Thiếu gia. Mưa lớn như vậy người còn muốn đi đâu? Khả Nhi có chút khó hiểu, quan tâm hỏi: - Lỡ bệnh rồi sao? Để ta chuẩn bị cho ngài một bộ đồ che mưa. - Không sao đâu! Quân Tà cười nhạt, trên mặt vẫn hờ hững như trước kia. Lấy nón tre đội lên đầu rồi đẩy cửa đi ra ngoài, thân hình cao to dần mờ khuất dưới màn mưa. Khả Nhi đứng nhìn mà trong lòng nàng cảm thấy thiếu gia rất thống khổ, buồn bã vô cùng… Dường như cảm nhận được nội tâm Quân Tà không bình tĩnh, bạch khí của Hồng Quân tháp trong đầu Quân Tà đại trướng, vận chuyển với tốc độ cao. Làn sương mù màu trắng bốc lên chạy rất nhanh trong kinh mạch Quân Tà dường như đang vuốt ve an ủi sự buồn bã, phiền muộn của hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang