[Dịch] Cẩu Tại Sơ Thánh Ma Môn Làm Nhân Tài
Chương 647 : Không thua Phi Tuyết, trấn áp Độ Huyền!
Người đăng: tankoppo2
Ngày đăng: 16:58 08-11-2025
.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, Độ Huyền Tiên Quân đã đến trước mặt Lữ Dương, giơ tay lên chính là một quyền, tốc độ nhanh đến mức vượt qua cả sự khóa chặt của thần niệm.
Thế nhưng giây tiếp theo, khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị kéo xa.
“Lui!
Lui!
Lui!”
Giọng nói của Lữ Dương vang vọng, mỗi khi nói một chữ, Độ Huyền Tiên Quân lại thấy khoảng cách giữa mình và Lữ Dương bị kéo ra, không gian như thể đang giãn ra vô hạn.
Hiển nhiên, Lữ Dương cũng hiểu rõ ưu thế và yếu thế của mình lúc này, ưu thế tự nhiên là sự thần dị của Hoàng Đình, trong không gian bị giới hạn hắn gần như không gì là không thể, còn yếu thế chính là pháp khu và thần niệm của hắn vẫn chỉ ở trình độ Kim Đan sơ kỳ, một khi bị áp sát, chắc chắn sẽ bị Độ Huyền Tiên Quân đánh cho nổ tung.
Huống hồ Độ Huyền Tiên Quân có vẻ ngoài là một lão già.
Nếu đổi thành Ngọc Thiềm Tiên Quân, hắn cũng không ngại cận chiến một phen, trong cùng cảnh giới hắn cũng giỏi cận chiến, sao có thể thực sự sợ bị áp sát.
“Có rồi.”
Giây tiếp theo, Lữ Dương nhếch miệng cười: “Để ngươi xem toàn lực của ta... Tổ Sư, đạo hữu, đến đây, hôm nay ba người chúng ta liên thủ giết một Tiên Quân trung kỳ!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Độ Huyền Tiên Quân nhất thời hơi thay đổi.
Cùng lúc đó, chỉ thấy Lữ Dương phất Chính Đạo Kỳ, bóng dáng của Thính U Tổ Sư và Đãng Ma Chân Nhân cùng lúc hiện ra, bóng dáng mơ hồ trùng khớp với Lữ Dương.
Ngay sau đó, Lữ Dương một tay bấm quyết: “Dung hợp!”
Tiếng nói vừa dứt, điểm sáng nơi mi tâm hắn càng lúc càng sáng, từng vòng từng vòng ánh sáng màu sắc lan tỏa ra, làm méo mó hư không, lập tức khiến Độ Huyền Tiên Quân cảm thấy trời đất quay cuồng.
Mà ở bên kia, Thính U Tổ Sư và Đãng Ma Chân Nhân thì cùng lúc tế ra Quả Vị của mình, Vô Ưu Thiên và Kiếm Đạo lần lượt dung nhập vào trong Hoàng Đình, khiến cho một phương thiên địa do Lữ Dương tạm thời khai mở ra càng thêm chân thực, số lượng ý tượng hiện hóa ra cũng bắt đầu tăng vọt điên cuồng!
‘Đây mới là cách dùng đúng đắn của Hoàng Đình!’
‘Chỉ bằng một mình ta, rất khó ngộ ra được ý tượng có thể tạo ra một siêu cấp Giới Thiên, nhưng nhiều người thì sức mạnh lớn, ta hoàn toàn có thể tập hợp sức mạnh của mọi người để tu hành!’
Giống như lúc này.
Theo sau việc Thính U Tổ Sư và Đãng Ma Chân Nhân tiến vào Hoàng Đình, trong thiên địa do Lữ Dương tạm thời tạo ra, lập tức có một lượng lớn ý tượng được hoàn thiện.
“Ầm!”
Giây tiếp theo, chỉ thấy Độ Huyền Tiên Quân hét lên một tiếng, Thiên Đô Phá Ma Thần Âm phá tan không gian vô ngần được tạo ra bằng ý tượng giữa Lữ Dương và hắn.
Gần như cùng lúc, hắn đã đến trước mặt Lữ Dương.
Trong nháy mắt, ánh mắt Lữ Dương sáng rực, một tay chập ngón lại vạch một đường:
“Trảm!”
Kiếm quang rực rỡ bung nở, lập tức cắt vào quyền và chưởng của Độ Huyền Tiên Quân, xuyên sâu vào da thịt, máu tươi chảy ra, nhưng lại lập tức hóa thành ngọn lửa sôi sục.
Trong nháy mắt, ngọn lửa đã lan theo cánh tay hắn tới, định phá hủy pháp khu của hắn, Lữ Dương thấy vậy không hoảng không vội, tay kia dựng thẳng chém vào hư không, kiếm ý quét ngang, lập tức chém tắt ngọn lửa trên tay, sau đó thân hình biến đổi, hóa thực thành hư, né tránh đòn tấn công liên hoàn của Độ Huyền Tiên Quân.
“Đây là....”
Độ Huyền Tiên Quân thấy vậy sắc mặt hơi thay đổi, lập tức nhận ra đây là sự biến hóa của Kiếm Đạo và Vô Ưu Thiên, lúc này lại được Lữ Dương tập hợp trên cùng một người!
Giây tiếp theo, Độ Huyền Tiên Quân cười lạnh:
“Tà môn ma đạo, người tu tiên, nên cầu ở bản thân, ngươi lại bỏ gốc lấy ngọn, mượn sức của người khác, chỉ bằng vào điều này, cả đời ngươi cũng chỉ dừng bước ở sơ kỳ!”
“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.”
(Dịch: Đạo khác nhau thì không cùng nhau bàn tính).
Lữ Dương đạo tâm kiên định, nghe lời này không hề dao động, sắc mặt vẫn như thường: “Ngươi lại không phải ta, làm sao biết ta tu luyện như vậy là không được?”
Theo Lữ Dương thấy, ưu thế của mình trên con đường tu hành, ngoài Bách Thế Thư ra, chính là các đạo hữu như Thính U Tổ Sư, Đãng Ma Chân Nhân, Tác Hoán trong Chính Đạo Kỳ, nếu đã như vậy, hắn nên tìm cách phát huy ưu thế này ra, có đùi to mà không ôm, đó mới là kẻ ngốc!
Chỉ cần dùng tốt, không có gì là không thể dùng!
Tiếng nói vừa dứt, pháp quyết trong tay Lữ Dương biến đổi.
Ngay sau đó, một dòng suối trong lành lạnh lẽo từ không trung xuất hiện, tưới lên người hắn, chữa lành vết thương do Độ Huyền Tiên Quân lấy máu hóa lửa gây ra vừa rồi.
Tuyền Trung Thủy!
Tác Hoán hiện vẫn đang bế quan, chưa tỉnh lại, nhưng Lữ Dương với tư cách là Phiên chủ, việc điều động sức mạnh của Phiên linh có thể nói là dễ như trở bàn tay, không có chút khó khăn nào.
Độ Huyền Tiên Quân thấy vậy lập tức lao lên, muốn cắt ngang việc chữa thương của Lữ Dương.
Thế nhưng giây tiếp theo, hắn lại sững sờ tại chỗ:
“Ta đang muốn làm gì?”
Đến khi hắn hoàn hồn lại, Lữ Dương đã hồi phục toàn thịnh, từng đạo ý tượng gia trì lên người hắn, hiện ra ánh mây rực rỡ, khiến hắn càng thêm bảo tướng trang nghiêm.
Hóa ra vừa rồi đánh vô ích rồi?
Trong lúc nhất thời, Độ Huyền Tiên Quân chỉ cảm thấy rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể nghiến chặt răng tiếp tục thúc giục pháp lực, hung hãn lao về phía Lữ Dương.
Hắn không tin Lữ Dương có thể duy trì trạng thái này mãi được!
Ngay sau đó, chỉ thấy Lữ Dương mở ra quyền hạn, để Thính U Tổ Sư thao tác Hoàng Đình, lập tức hiện hóa ra một mảng lớn ý tượng nhấn chìm Độ Huyền Tiên Quân.
“Tri Kiến Chướng!”
“Hưng Cung Thất!”
“Minh Thiên Chương!”
Che đậy suy nghĩ, bao bọc khí cơ, khắc ghi quy tắc, đủ loại thủ đoạn được Lữ Dương tiện tay dùng đến, mặc dù đại đa số đều là bản rút gọn đã bị làm yếu đi.
Nhưng biết làm sao được, hắn nhiều số lượng mà!
Dưới sự vây hãm của tầng tầng lớp lớp ý tượng, Độ Huyền Tiên Quân chỉ cảm thấy mình như đang lún sâu vào vũng bùn, bước đi khó khăn, mấy lần đều không thể thoát ra được.
Càng kinh khủng hơn là---
‘Không thể tự bạo.’
Độ Huyền Tiên Quân ngẩng đầu, trong cõi u minh sinh ra cảm ứng, nếu lúc này hắn lại chọn tự bạo, e rằng sẽ không dễ dàng sống lại được nữa.
Cưỡng chế khắc ghi: Tiên Quân sau khi chết không thể sống lại!
Lữ Dương gần như đã dồn bảy thành pháp lực vào việc khắc ghi đạo quy tắc này, sự tiêu hao pháp lực kịch liệt như vậy cũng bị Độ Huyền Tiên Quân nhìn thấy trong mắt.
Cho nên hắn mới trăm mối không có lời giải, trong tình huống này, Lữ Dương làm sao có thể duy trì một phương thiên địa này, mà còn có thể thúc giục nhiều ý tượng như vậy để đối phó hắn?
Phải biết rằng, pháp lực của Chân Quân mặc dù trên lý thuyết là vô cùng vô tận, nhưng thực ra đó chỉ là trong tình huống bình thường, tốc độ hồi phục cao hơn nhiều so với tốc độ tiêu hao mà thôi.
Mà khi hai bên đấu pháp kịch liệt, tốc độ tiêu hao lớn hơn tốc độ hồi phục, thời gian dài, vẫn có nguy cơ pháp lực cạn kiệt.
Trong tình huống này, phải xem tu vi.
Cho nên Độ Huyền Tiên Quân mới tự tin tràn đầy mà giao đấu với Lữ Dương, dù sao thì tu vi của hắn cao hơn, nhìn thế nào Lữ Dương cũng không thể so pháp lực với hắn được.
Nhưng kết quả lại không phải như vậy.
‘Lẽ nào duy trì một phương thiên địa này, thực ra không tốn pháp lực của hắn?’
Trong lòng Độ Huyền Tiên Quân đột nhiên nảy ra suy đoán này, rồi lại càng cảm thấy không thể tin nổi, không tốn pháp lực, vậy thì hao tổn cái gì? Phải có một đầu nguồn a?
Giờ phút này, Độ Huyền Tiên Quân ngẩng đầu nhìn trời.
Cảnh tượng nhìn thấy là trời xanh nắng trắng, nhật nguyệt treo cao... Trong nháy mắt, con ngươi của Độ Huyền Tiên Quân co rụt lại, đáy mắt cuối cùng cũng lộ ra một tia kinh hãi.
Cùng lúc đó, tại tầng thứ chín.
Sắc mặt Lữ Dương bình tĩnh, một tay chắp sau lưng, một tay thì nâng một quả cầu tỏa ánh sáng lộng lẫy, bên trong là một Giới Thiên khí tượng hùng vĩ.
Không, dùng Giới Thiên để hình dung có chút khoa trương.
Nó giống một không gian đơn thuần hơn, gần giống Giới Thiên, nhưng còn kém xa, mà Độ Huyền Tiên Quân đang ở trong quả cầu đó, kịch liệt đấu pháp với “Lữ Dương”.
Đột nhiên, Lữ Dương khẽ nhếch môi, cười khẽ một tiếng:
“Chú ý tới rồi à?”
Trong mắt Độ Huyền Tiên Quân, Nhật và Nguyệt trên trời xanh kia, thực chất chính là đôi mắt của Lữ Dương, từ đầu đến cuối hắn đều đang đấu pháp với Lữ Dương trong lòng bàn tay của Lữ Dương!
Mà sau lưng Lữ Dương, chỉ thấy Khổ Hải mở ra, vô tận dòng nước ý tượng tuôn trào ra, nhưng đều bị Lữ Dương mượn dùng Kiếm Đạo của Đãng Ma Chân Nhân để hấp thu, sau đó gia trì lên tiểu thế giới trong tay hắn, khiến hắn không cần hao tổn chút pháp lực nào, cũng có thể duy trì một phương tiểu thế giới này!
Do đó nói một cách nghiêm túc, Độ Huyền Tiên Quân không phải đang chiến đấu với một mình hắn.
Mà là đang đồng thời chiến đấu với hắn, Thính U Tổ Sư, Đãng Ma Chân Nhân, Tác Hoán, chẳng qua Hoàng Đình đã tập trung ưu thế của mọi người lại với nhau!
“Kim Đan trung kỳ cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Giờ phút này, Lữ Dương cười dài một tiếng, mặc dù hắn vẫn không thể giết được Độ Huyền Tiên Quân, nhưng lại có thể trấn áp phong ấn hắn, đây vẫn là một kỳ tích từ trước đến nay chưa từng có!
Luận về chiến tích, hắn không hề thua kém Phi Tuyết Chân Quân!
.
Bình luận truyện