[Dịch] Cẩu Tại Sơ Thánh Ma Môn Làm Nhân Tài
Chương 56 : Bất thành Trúc Cơ, chung thị kỳ tử
Người đăng: Bụt
Ngày đăng: 17:18 12-09-2025
.
Đối với Lữ Dương, đây là một trải nghiệm chưa từng có.
Hắn đang “leo lên”.
Trong một cảnh giới huyền diệu khôn tả, vị trí của hắn đang không ngừng leo lên “cao hơn”, mọi thứ của cõi phàm trần đối với hắn ngày càng trở nên nhỏ bé.
Đây chính là tầm nhìn của Trúc Cơ Chân Nhân sao?
Đây chính là phi thăng?
Lữ Dương trong lòng có chút giác ngộ, thảo nào các Trúc Cơ Chân Nhân phần lớn đều thần long thấy đầu không thấy đuôi, siêu thoát phàm tục. Có lẽ cái tầm cao này là một trong những nguyên nhân.
Cùng lúc đó, hắn cũng nghĩ đến lúc đấu pháp với Vân Diệu Chân trước đây, Thái Ất Kim Hoa mà nàng thi triển cuối cùng, môn đại thần thông đó cũng cho hắn cảm giác tương tự như bây giờ, nhưng lại không “cao” bằng. Bây giờ nghĩ lại, đại thần thông có lẽ chính là một sự mô phỏng của cảnh giới Trúc Cơ.
Thảo nào người ta đều nói luyện thành đại thần thông, có thể tăng tỷ lệ thành công Trúc Cơ.
Điều này giống như sự khác biệt giữa “bắt đầu leo núi từ chân núi” và “bắt đầu leo núi từ sườn núi”. Điểm xuất phát khác nhau, độ khó để lên tới đỉnh tự nhiên cũng khác nhau.
Giây tiếp theo, tâm thần Lữ Dương đột nhiên chấn động mạnh.
Ngay sau đó, hắn như thể rơi vào một vùng đất tối đen không thấy năm ngón tay, dường như bao la vạn vật, nhưng lại hư vô tĩnh mịch, linh thức khó mà khuếch tán.
Tuy nhiên, tình hình nhanh chóng thay đổi.
“Súc sinh! Lũ súc sinh chúng bay!”
Đi kèm với một tiếng gầm thét giận dữ tột cùng, một vùng không gian lạ lẫm bỗng nhiên bùng nổ một quầng sáng rực rỡ. Mà xung quanh quầng sáng đó, từng luồng hắc khí ngút trời đang phong tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Cả hào quang lẫn hắc khí đều mang lại cho Lữ Dương cảm giác nặng nề như núi non sừng sững. Tuy nhiên, nhìn tình hình trước mắt, rõ ràng là quầng hào quang đang bị đám hắc khí ghì chặt tại chỗ. Thậm chí, theo thời gian trôi đi, một mảng lớn hào quang còn đang bị hắc khí xâm thực, tiếng gầm vốn tràn đầy nội lực lúc ban đầu cũng ngày một yếu ớt.
Đây là trận chiến giữa các bậc Trúc Cơ?
Lòng Lữ Dương kinh ngạc và hoài nghi, hắn cũng hiểu rằng mình chỉ đang “đi ké” nhờ Âm Sơn Chân Nhân nên không thể thực sự chứng kiến toàn cảnh trận đại chiến giữa các Chân Nhân.
Dù vậy, bằng vào kinh nghiệm từ những kiếp trước, hắn vẫn đưa ra được phán đoán.
Quầng hào quang kia e rằng chính là Chân Nhân của Thần Võ Môn. Ta hiểu rồi! Đây là một cái bẫy khác! Chỉ có điều lần này, mồi nhử là cả tòa Khô Lâu Sơn!
Nghĩ đến đây, Lữ Dương bỗng cảm thấy mọi thứ sáng tỏ.
Bởi vì tất cả những gì diễn ra trước mắt đã giải đáp một nghi vấn mà hắn luôn không tài nào hiểu nổi.
Rõ ràng việc Âm Sơn Chân Nhân giăng bẫy ở Khô Lâu Sơn là vì Vu Quỷ Bí Cảnh, và qua lời nói của Âm Sơn Chân Nhân, chuyện này rất có thể liên quan đến con đường tu hành của hắn.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Khô Lâu Sơn chỉ có một mình Âm Sơn Chân Nhân là tu sĩ Trúc Cơ.
Vậy các tu sĩ Trúc Cơ của Thần Võ Môn đâu?
Ban đầu, Lữ Dương ngỡ rằng do thủ đoạn của Âm Sơn Chân Nhân quá cao siêu, có thể qua mặt được Chân Nhân của Thần Võ Môn để bày bố cục. Nhưng xem ra bây giờ, sự thật không phải vậy.
Thậm chí còn hoàn toàn trái ngược.
Vị Chân Nhân này e rằng vốn chẳng hề che giấu, mà là quang minh chính đại khuấy động nhân quả, mục đích chính là để dụ các tu sĩ Trúc Cơ của Thần Võ Môn ra mặt!
Âm Sơn Chân Nhân ở Khô Lâu Sơn, dùng chính bản thân hắn để làm mồi câu.
Còn Thánh Tông thì ở khắp cõi Bắc Cương này, dùng Âm Sơn Chân Nhân làm mồi câu! Giờ đây, cá đã cắn câu, toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ của Thần Võ Môn đã sa vào rọ!
Ầm ầm ầm!
Trong chốc lát, cả đất trời rung chuyển dữ dội. Một vị Trúc Cơ Chân Nhân của Thần Võ Môn lớn tiếng quát: “Ma Tông, các ngươi lần này thật sự muốn tuyệt diệt đạo thống của Thần Võ Môn ta sao?”
“Bằng không thì sao?”
Một chân nhân trong Thánh Tông cười lạnh: “Để ta đoán xem, ngươi chắc vẫn còn trông mong vào đám điên của Ngọc Xu Kiếm Các chứ gì? Nói cho ngươi biết, bọn chúng sẽ không tới đâu!”
“Mười năm trước, trong trận chiến Vạn Nhân Khanh ở Giang Nam, Chí Tôn của bản tông và chưởng giáo Kiếm Các đã đạt được thỏa thuận. Bắc Cương thuộc về bản tông, Nam Cương giao cho Kiếm Các. Cho nên hôm nay Thánh Tông ta diệt Thần Võ Môn các ngươi, ngày sau Kiếm Các sẽ diệt Miêu Cương Vạn Độc Giáo. Đôi bên trao đổi, ai cũng không thiệt.”
“Cái gì! Không thể nào! Trọng Quang, ngươi lừa ta!”
Đối mặt với lời quát tháo giận dữ của vị Trúc Cơ Thần Võ Môn, Trọng Quang Chân Nhân nhếch mép cười khẩy: “Cứ cho là ta lừa ngươi đi, dù sao thì sau ngày hôm nay cũng sẽ không còn Thần Võ Môn nữa rồi!”
“Ngươi dám!”
Trong nháy mắt, quầng hào quang bùng lên dữ dội, cuối cùng hóa thành năm luồng khí tức, nhưng chúng không hợp sức tấn công mà tản ra, lao đi tứ tán về mọi hướng.
“Tất cả tản ra, chạy mau! Tìm cách trốn về tông môn!”
“Trốn? Nằm mơ giữa ban ngày!”
Vẫn là Trọng Quang Chân Nhân, vị tu sĩ Trúc Cơ đến từ Thánh Tông lúc này tỏ ra vô cùng bá đạo, cất tiếng cười lớn: “Trên trời dưới đất, các ngươi chẳng trốn đi đâu được cả!”
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, Lữ Dương liền mất hết mọi cảm giác rồi chìm vào hôn mê. Không biết bao lâu sau, hắn mới mơ màng tỉnh lại, ngỡ như mình vừa trải qua một giấc mộng.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nói vang lên bên tai, Lữ Dương con ngươi co rút lại, hoàn toàn tỉnh táo. Hắn nhìn quanh mới phát hiện mình đã trở lại khu rừng trên Khô Lâu Sơn.
Và bên cạnh hắn, Âm Sơn Chân Nhân đang chắp tay sau lưng, khóe môi khẽ nhếch, nhìn hắn bằng ánh mắt nửa cười nửa không.
“Bái kiến sư huynh!”
Lữ Dương không nói hai lời, lập tức hành đại lễ bái kiến.
“Đứng lên đi.”
Âm Sơn Chân Nhân khẽ nâng tay, cười nhẹ: “Ngươi lần này giúp ta đoạt được Vu Quỷ Bí Cảnh, công lao rất lớn, nên có vài chuyện ta sẽ chỉ điểm cho ngươi đôi lời.”
“Xin sư huynh chỉ giáo.” Lữ Dương cung kính nói.
“Đầu tiên, trước đó ta đã cưỡng ép nâng cao khí số của ngươi, lại còn giúp ngươi đoạt khí số của kẻ khác. Tuy trong thời gian ngắn giúp ngươi tiến bộ vượt bậc, nhưng hậu họa cực lớn.”
Âm Sơn Chân Nhân cố ý ngừng lại, thấy sắc mặt Lữ Dương không đổi, vẫn giữ vẻ bình thản, hắn mới khẽ gật đầu, nói tiếp: “Cho nên theo ta tính toán, ba mươi năm tới vận may của ngươi sẽ vô cùng tồi tệ. Tốt nhất đừng tu luyện, cũng đừng ra ngoài, nếu không sẽ có nguy cơ bỏ mạng.”
“Tại hạ cẩn thụ giáo.”
Lữ Dương không dám để lộ chút bất mãn nào. Dù sao hắn mất đi vận may ba mươi năm, nhưng Âm Sơn Chân Nhân lại thu về cả một tòa Vu Quỷ Bí Cảnh.
Chưa tới Trúc Cơ thì mãi mãi chỉ là quân cờ. Quân cờ mà cũng dám bất mãn sao? Trúc Cơ Chân Nhân chịu dùng ngươi, đó đã là phúc đức của ngươi rồi!
Thậm chí Âm Sơn Chân Nhân còn chịu nhắc nhở hắn một câu, đã là nể tình hắn gia nhập Tam Hà Hội, xem như là thuộc hạ của mình.
Thấy Lữ Dương “biết điều” như vậy, Âm Sơn Chân Nhân cũng khá hài lòng, cười nói: “Dù sao đi nữa, ngươi giúp ta thành sự, cũng coi như lập một công lớn.”
“Ta đứng đầu Tam Hà Hội, trước nay luôn có công thì thưởng.”
“Ta thấy ngươi đã đột phá Luyện Khí tầng mười, bước tiếp theo không gì khác ngoài Trúc Cơ. Thế này đi, ta ban cho ngươi một món kỳ trân Trúc Cơ, ngươi thấy thế nào?”
Lời vừa dứt, hai mắt Lữ Dương lập tức trợn tròn.
Kỳ trân Trúc Cơ?
Phải rồi, Triệu Húc Hà ở kiếp trước nữa rất có thể đã nhận được món kỳ trân Trúc Cơ đầu tiên theo cách này, chỉ là bây giờ hắn đã bị ta thay thế.
Hèn gì hắn trấn giữ ở phường thị lâu như vậy, ngày nào cũng cho người đi dò la tin tức mà đến cái bóng của kỳ trân Trúc Cơ cũng không thấy. Giờ nghĩ lại, đó hẳn chỉ là tin đồn mà Triệu Húc Hà ở kiếp trước nữa cố tình tung ra để lừa gạt những kẻ có lòng, đánh lạc hướng dư luận mà thôi.
Suy nghĩ trong đầu Lữ Dương xoay chuyển cực nhanh, vừa có kích động, vừa có khát khao.
Thế nhưng cuối cùng, vẻ mặt hắn lại dần bình tĩnh trở lại. Sau khi nhắm mắt trầm tư một lúc, hắn lại lắc đầu nói: “Thưa sư huynh, ta có thể đổi một phần thưởng khác được không?”
“Ồ?”
Lần này, Âm Sơn Chân Nhân thật sự có chút bất ngờ: “Ngươi chắc chứ? Mảnh Phi Thăng Lệnh trong tay ta ít nhất có thể tăng thêm một thành xác suất Trúc Cơ đấy.”
“Ta chắc chắn.”
Lữ Dương gật đầu. Kỳ trân Trúc Cơ vô cùng quý giá, nhưng hắn biết rất rõ với tình trạng khí số bị tổn hại trong ba mươi năm tới, hắn không thể giữ được món kỳ trân này.
Đối với hắn bây giờ, một món kỳ trân Trúc Cơ không những không phải cơ duyên, mà ngược lại còn là mầm họa, rất có thể sẽ khiến hắn chết yểu. Điểm này có thể thấy manh mối từ kết cục của Triệu Húc Hà ở kiếp trước nữa. Vì vậy Lữ Dương đã phải dùng đại nghị lực để đè nén lòng tham trong mình.
Đối với ta, không cần phải vội vàng nhất thời.
Ta mới chỉ Luyện Khí viên mãn, vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển, ví dụ như đại thần thông. Kỳ trân Trúc Cơ đợi vài kiếp nữa tới lấy cũng không muộn.
Sự quả quyết của Lữ Dương khiến Âm Sơn Chân Nhân im lặng.
Thật ra, ban đầu hắn không định để ý đến Lữ Dương. Chủ yếu là vì thấy Lữ Dương liền một lúc đột phá hai cảnh giới, lại biết nhìn thời thế, hơn nữa còn là thành viên Tam Hà Hội, nên mới nảy sinh vài phần ý muốn bồi dưỡng.
Một lát sau, hắn mới lên tiếng: “Ngươi muốn đổi lấy phần thưởng gì?”
Lữ Dương không chút do dự đáp: “Ta muốn một món bảo vật giúp tăng cường ngộ tính.”
Dù sao thì đại thần thông Thái Âm Thuế Hình Thi Giải Chân Pháp của hắn vẫn còn thiếu một môn Thái Vi Sắc Xá Bảo Lục chưa tu thành, mà môn này lại cực kỳ chú trọng ngộ tính.
Không hiểu chính là không hiểu.
Cho nên nếu không có một món bảo vật tăng ngộ tính, Lữ Dương đoán rằng mình muốn tu thành môn thần thông này, e là có qua thêm mấy kiếp nữa cũng chưa chắc đã làm được.
.
Bình luận truyện