[Dịch] Cẩu Tại Sơ Thánh Ma Môn Làm Nhân Tài
Chương 37 : Thái Âm Thi Giải Thuế Hình Chân Pháp
Người đăng: Bụt
Ngày đăng: 17:12 12-09-2025
.
“Môn Thái Âm Thi Giải Thuế Hình Chân Pháp này hơi khó nhằn đây.”
Sau một đêm bế quan, Lữ Dương nhìn bí tịch thần thông trước mặt, mày nhíu chặt: “Đại thần thông, không có ại pháp lực thì không thể thi triển, là đỉnh cao của mọi thần thông.”
Cái gọi là đại thần thông thực chất không phải là một phẩm cấp thần thông mà là một phương pháp vận dụng.
Nói đơn giản, thông qua việc kết hợp nhiều môn thần thông thượng thừa tương hợp với nhau, khiến chúng bộc phát ra uy lực gấp hàng chục lần, thì được gọi là đại thần thông.
Thái Âm Thi Giải Thuế Hình Chân Pháp chính là như vậy. Muốn luyện thành môn đại thần thông này, phải học được ba môn thượng thừa thần thông trước: Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang, Huyền Âm Nhiếp Hình Đại Pháp, và Thái Vi Sắc Xá Bảo Lục.
Ba môn thần thông này, mỗi một môn tu luyện đều vô cùng khó khăn, không có cơ duyên cực lớn thì khó mà tu thành.
Đây cũng là điểm chung của tất cả đại thần thông.
Không phải ngươi muốn tu là có thể tu. Một là xem ngộ tính, hai là xem khí vận, ba là xem công đức, thiếu một thứ nào cũng chỉ khiến sự nghiệp sắp thành lại bại.
Cứ nói đến môn thần thông đầu tiên, Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang.
Chỉ riêng môn này đã không biết làm khó bao nhiêu tu sĩ, dù sao thì lột da tu luyện chẳng khác nào tự chém đứt tiên lộ, dù có luyện thành cũng chẳng còn ý nghĩa.
Còn môn thứ hai, Huyền Âm Nhiếp Hình Đại Pháp, tuy không có tác dụng phụ lớn như vậy, nhưng độ khó chủ yếu nằm ở ngoại vật. Muốn tu thành môn này phải dùng một viên Huyền Tẫn Thái Âm Bảo Ngọc làm vật dẫn. Không có kỳ bảo này, dù tu vi ngươi có cao đến đâu, ngộ tính tốt thế nào cũng không thể tu thành.
Trớ trêu thay, Huyền Tẫn Thái Âm Bảo Ngọc lại cực kỳ hiếm có.
Hiếm đến mức nào? Chỉ cần một câu là có thể hình dung, trong danh mục đổi thưởng của Thánh Tông không có thứ này. Dù ngươi có điểm cống hiến cũng không mua được.
Với một nơi đất rộng của nhiều như Thánh Tông mà còn không có kỳ vật bực này.
Có thể thấy muốn tu thành môn thần thông này hoàn toàn phải xem vào cơ duyên khí vận của tu sĩ. Không có khí vận đó, dù ngươi có lùng sục khắp thiên hạ cũng chỉ là công dã tràng.
Vì vậy, Lữ Dương chỉ liếc qua một cái liền quả quyết từ bỏ, chuyển sang nghiên cứu môn thần thông thứ ba, Thái Vi Sắc Xá Bảo Lục.
Nhưng điều khiến hắn bất lực là tuy môn này không cần ngoại vật trân quý, cũng không có tác dụng phụ ghê gớm, nhưng nó thật sự quá khó.
Lữ Dương xem cả một đêm mà thu hoạch chẳng được bao nhiêu.
“Hơi giống trận pháp, lại hơi giống phù lục, nhưng lại được xếp vào phạm trù thần thông. Có học được hay không hoàn toàn dựa vào ngộ tính, học không được chính là không học được.”
Nghĩ đến đây, Lữ Dương lại vò đầu bứt tai, không phục.
“Trận pháp khó như vậy ta còn nghiền ngẫm cho qua được, một môn thần thông cỏn con này còn có thể cản ta bao lâu? Cùng lắm ta lại bỏ ra hai mươi năm nữa, sớm muộn gì cũng học được ngươi!”
Sở dĩ Thái Âm Thi Giải Thuế Hình Chân Pháp có thể khiến Lữ Dương quyết tâm đến vậy, chủ yếu là vì môn đại thần thông này thực sự quá hấp dẫn chết người, hắn căn bản không thể từ bỏ.
Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang lợi hại ra sao không cần nhắc lại, Huyền Âm Nhiếp Hình Đại Pháp cũng bá đạo không kém. Chỉ cần thu lấy khí tức của một người, rồi dùng khí tức đó ngưng tụ ra “hồn ảnh”, là có thể thông qua việc chém giết “hồn ảnh” mà trực tiếp tiêu diệt người đó từ hư không. Dù hai bên cách nhau ngàn dặm, cũng chỉ có một con đường chết.
Thái Vi Sắc Xá Bảo Lục lại càng vô lý hơn.
Bảo lục vừa thành, không chém nhục thân, không giết hồn phách, mà chuyên phá công đức và khí vận. Dù là thiên mệnh chi tử bị môn thần thông này đánh trúng cũng sẽ biến thành kẻ xui xẻo.
Đương nhiên, lợi hại nhất vẫn là ba môn thần thông hợp nhất.
Đồng thời cũng là công hiệu khiến Lữ Dương động lòng nhất của đại thần thông Thái Âm Thi Giải Thuế Hình Chân Pháp, nâng cao xác suất đột phá Trúc Cơ của tu sĩ!
Chỉ riêng điểm này, Lữ Dương đã quyết phải có được môn đại thần thông này bằng mọi giá!
Năm tháng thấm thoắt, thời gian như thoi đưa.
Trong nháy mắt, năm mùa xuân thu đã trôi qua.
Trong Huyết Y Lâu, Lữ Dương tựa lan can nhìn trời, yên lặng vận chuyển Cửu Biến Hóa Long Quyết. Hơi thở ra vào như nuốt mây nhả khói, biến ảo ra vô số dị tượng kỳ cảnh.
Biến thứ tám, Huyễn Thận Biến!
Tuy linh mạch của Khô Lâu Sơn không tốt, nhưng Lữ Dương nhiều tiền, từ trước đã tích trữ lượng lớn linh thạch, nên việc tu hành không vì thế mà đình trệ.
Và sau năm năm khổ tu, mặc dù việc tu luyện Thái Vi Sắc Xá Bảo Lục vẫn không có tiến triển, nhưng trong lúc nghiên cứu thần thông, hắn đột nhiên phúc chí tâm linh, chân khí tự phát đột phá quan ải. Đến khi hắn hoàn hồn lại, khí chủng trong đan điền đã một lần nữa thuế biến, mơ hồ hiện ra hình rồng.
Luyện Khí tầng tám!
“Tuy việc tăng tiến từ Luyện Khí tầng bảy lên tầng tám không khoa trương như từ tầng sáu lên tầng bảy, nhưng chân khí và pháp lực cũng đã tăng gần gấp bội.”
“Nói cho cùng, cảnh giới mới là gốc rễ!”
“Không có đại thần thông thì đã sao? Với thực lực hiện tại của ta, dù là chân truyền đệ tử ở Luyện Khí trung kỳ, ta cũng có thể vượt cấp tiêu diệt đối phương!”
“Huống hồ còn có biến thứ chín.”
Lòng Lữ Dương nóng rực. Biến thứ chín Phi Ngư Biến có thể đột phá bình cảnh, nói cách khác, sau khi hắn đột phá Luyện Khí tầng chín sẽ có thể lập tức tấn thăng cảnh giới viên mãn!
“Tiên lộ ngay trước mắt, quả là đáng để ăn mừng một phen!”
Nghĩ đến đây, tâm trạng Lữ Dương tức thì phấn chấn hẳn lên, nỗi u ám vì không tu thành được Thái Vi Sắc Xá Bảo Lục cũng bị quét sạch. Sau đó, hắn vui vẻ bước ra khỏi tĩnh thất.
Nhưng trước đó, Lữ Dương thi triển Liễm Khí Quyết một lần.
Ngay giây tiếp theo, khí tức bàng bạc vừa đột phá của hắn liền thu lại hết, quay về Luyện Khí tầng bảy, chỉ mạnh hơn một chút so với năm năm trước.
“Công địch ba phần, tự giữ bảy phần. Bài tẩy không bao giờ là thừa.”
Không lâu sau, đám đệ tử Thánh Tông dưới trướng Huyết Y Lâu lập tức ùn ùn kéo đến. Từng người một thấy Lữ Dương, không nói hai lời liền hành đại lễ tham bái.
“Chúc mừng Lâu chủ xuất quan!”
“Đứng lên đi.” Lữ Dương tùy ý phất tay, rồi hỏi: “Trong năm năm ta bế quan, gần Khô Lâu Sơn có xảy ra chuyện gì không?”
“Bẩm Lâu chủ, không có ạ.”
Một đệ tử Thánh Tông trông có vẻ già cả chủ động nói: “Chỉ có một lần, đệ tử của Thần Võ Môn ở Bắc Cương đến cửa khiêu khích, đã bị Phi Hà Tiên Tử đuổi đi rồi ạ.”
“Vậy Huyền Tẫn Thái Âm Bảo Ngọc thì sao? Có tin tức gì chưa?”
“Tạm thời chưa có ạ.”
Sau khi tìm hiểu những thay đổi trong năm năm qua, Lữ Dương liền cho mọi người giải tán, định bụng sẽ bế quan thêm một lần nữa, cho đến khi đại chiến Chính Ma và cơ duyên Trúc Cơ xuất hiện.
Thế nhưng đúng lúc này, một đạo độn quang tựa ráng chiều đột nhiên đáp xuống bên cạnh Huyết Y Lâu.
“Lữ sư đệ, xin được gặp mặt.”
Lữ Dương nghe vậy thì linh thức quét qua, sau đó vội vàng đứng dậy nghênh đón, cười nói: “Làm phiền sư tỷ đích thân đến đây, lẽ ra phải là ta chủ động đến bái kiến sư tỷ mới phải.”
“Sư đệ, có chuyện rồi.”
Chỉ thấy Phi Hà Tiên Tử sắc mặt nghiêm nghị, trịnh trọng nói: “Gần đây, Quan Địa Nghi phát hiện thi triều vốn dĩ phải mười lăm năm nữa mới bùng phát, nay đã đến sớm hơn.”
“Giờ phút này, hàng vạn cương thi đang tiến về phía phường thị!”
“Biến cố như vậy, trước đó không hề có điềm báo, đằng sau chắc chắn có kẻ chủ mưu. Ta nghi ngờ rất có thể là đám mọi rợ của Thần Võ Môn ở Bắc Cương.”
“Cái gì?”
Lữ Dương nghe vậy liền nhíu mày, rồi phát hiện Phi Hà Tiên Tử đang nhìn mình chằm chằm, mày càng nhíu chặt hơn: “Sư tỷ cần ta ra tay tương trợ?”
“Không sai, sư đệ có bằng lòng cùng ta xông vào thi triều một chuyến không?”
Phi Hà Tiên Tử cười nói: “Thi triều là nguy cơ nhưng cũng là cơ duyên. Bất kể kẻ chủ mưu là ai, có thể kích phát thi triều sớm như vậy chắc chắn phải dựa vào kỳ bảo.”
“Ngươi và ta chung tay có lẽ có thể đoạt được nó, làm nên một phen cơ duyên.”
“Dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị kẹt trong thi triều, với tu vi của ngươi và ta thì rủi ro cũng không lớn!”
Nói đến đây, Phi Hà Tiên Tử mày ngài tung bay, rạng rỡ chói lòa, trông vô cùng hăng hái.
Thế nhưng Lữ Dương lại lắc đầu.
“Xin lỗi sư tỷ, tiểu đệ không bì được với sư tỷ, thực lực thấp kém, cũng chưa học được thần thông gì, chỉ biết chút ít trận pháp, vẫn là nên ở lại trấn giữ thì hơn.”
Rủi ro dù nhỏ thì vẫn là rủi ro.
Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ. Hắn bây giờ chỉ cần tu luyện theo đúng kế hoạch là chắc chắn có thể đột phá Luyện Khí đại viên mãn, cớ gì phải mạo hiểm liều mạng?
Không đáng!
Mục tiêu hàng đầu của kiếp này là đột phá Luyện Khí đại viên mãn. Muốn tung hoành ngang dọc cũng phải đợi sau khi đột phá rồi hãy tính. Trước đó, hành sự vẫn nên lấy ổn thỏa làm đầu.
“Sư đệ không định đi à?” Thấy Lữ Dương từ chối, Phi Hà Tiên Tử khẽ nhíu đôi mày liễu, nét mặt thoáng hiện vẻ không hài lòng. Nàng vốn thanh lãnh, nay lại lộ vẻ khó xử như vậy, liền khiến người ta cảm thấy xót thương: “Tiên đạo ngắn ngủi, muốn có thành tựu, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền. Ta vốn tưởng ngươi hiểu đạo lý này.”
Lữ Dương đạo tâm vững như sắt đá, không chút lay động: “Nay đã khác xưa, mong sư tỷ thông cảm.”
“Sư đệ, ngươi thay đổi rồi.”
Phi Hà Tiên Tử thất vọng lắc đầu: “Nếu đã vậy, ngươi cứ ở lại phường thị trấn giữ đi. Chỉ là đến lúc đó, cơ duyên cũng sẽ không có phần của ngươi đâu.”
Lữ Dương nghe vậy chỉ cười cười, không trả lời.
Thật lòng mà nói, hắn thực sự cảm thấy Phi Hà Tiên Tử không giống một đệ tử Thánh Tông cho lắm, phải nói sao nhỉ, nàng có một sự ngây thơ của kẻ chưa bị Thánh Tông vùi dập.
Có thi triều ở đó, ngươi dù có được cơ duyên lớn bằng trời, cuối cùng chẳng phải vẫn phải chạy về phường thị do ta trấn giữ sao?
Đến lúc đó, ngươi nói cơ duyên không có phần của ta ư? Vậy thì đừng trách ta nói rằng các ngươi đã anh dũng chiến đấu, và cuối cùng hy sinh trên tuyến đầu chống lại thi triều.
.
Bình luận truyện