Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 582 : Cánh cổng đá khổng lồ

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 20:28 20-07-2025

.
Tôi nên đi đâu tiếp theo? Tôi cố gắng tìm kiếm vài gợi ý để đưa ra quyết định từ chỗ Trưởng làng, nhưng ông ta chỉ trả lời hời hợt rằng tôi nên làm những gì mà mình muốn. ‘Không biết ông ta đang nghĩ gì nữa.’ Cuối cùng, tôi thở dài, quyết định một điểm đến, và trưởng làng nói rằng sẽ thông báo nó trong cuộc họp lãnh đạo tiếp theo. Có vẻ như việc ông ta nói không định can dự vào chuyến thám hiểm là thật. Trưởng làng thực sự chỉ đang cố gắng hoàn thành vai trò “tham mưu trưởng” của mình. “Vậy, việc nghiên cứu thế nào rồi?” Trước khi rời đi, tôi có nhắc đến kết quả nghiên cứu bia đá không gian của nhóm pháp sư. Nghiên cứu này bắt đầu từ ý tưởng rằng các pháp sư có thể cưỡng ép kích hoạt Bia đá Không gian và đã kéo dài hơn mười ngày. “Hmm… không phải anh đã biết rằng họ đã thất bại rồi sao?” “Tôi nghĩ rằng vì bọn họ đã kéo dài thời gian nghiên cứu lâu đến thế, họ hẳn phải đạt được thành quả gì đó chứ.” “Thành quả à…” Trưởng làng, sau một thoáng yên lặng, đã nói một câu đầy ẩn ý. “Thực ra… không hẳn là không có gì cả.” “…Ý ông là sao?” “Nghiên cứu của họ đã giúp tôi xác nhận rằng con đường duy nhất để tôi thoát khỏi nơi này là thông qua [Pagan Altar].” Ông ta đi đến kết luận như vậy bằng cách nào vậy? Không có giải thích chi tiết gì thêm, nhưng chắc hẳn đây chính là sự thật. Có lẽ đó cũng chính là lý do mà ông cho các pháp sư hơn mười ngày để nghiên cứu ngay từ đầu. Tôi hỏi thẳng: “Vậy khi nào ông định trở về thành phố?” Theo tôi, lý do thật sự khiến Trưởng làng vẫn còn ở trong mê cung là sự “chưa chắc chắn”. Bởi vì Tầng Hầm Số 1 là một nơi rất đặc biệt. Khi Quân đoàn Viễn chinh lần đầu xuống đây, họ đã thử mở cổng dịch chuyển, nhưng cổng không mở được. Thế là tranh cãi nổ ra. Liệu có thể coi nơi này là một tầng bình thường của Mê cung không? Các pháp sư và các thành viên tranh luận qua lại, cuối cùng ý kiến nghiêng về “có”. Bằng chứng mang tính quyết định chính là Bia đá Vinh quang: [Chiến binh Barbarian vĩ đại Bjorn Yandel và đồng đội là những người đầu tiên phát hiện ra Tầng Hầm Số 1.] Dù nơi này có kỳ lạ đến đâu, chỉ riêng câu này cũng đủ để khẳng định nó là một khu vực nào đó nằm trong mê cung. Còn tại sao cánh cửa không gian không mở được… thì tôi không rõ. Cũng không phải chưa từng có những khu vực đặc biệt trong mê cung nơi cổng dịch chuyển không hoạt động. “Giờ ông đã xác nhận cánh cổng không thể mở ra rồi, ông không phải cũng nên trở về rồi sao?” Tôi cố đưa ra gợi ý, nhưng Trưởng làng kiên quyết lắc đầu. “Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong. Tôi chưa thể chắc rằng nếu quay về ngay bây giờ thì mình sẽ không bị nghi ngờ gì.” Ừ, điều đó cũng đúng. Nếu tôi ở vị trí ông ta, tôi cũng sẽ ở lại thật lâu để thu thập thông tin về Jerome St. Red. “Anh muốn tôi rời đi càng nhanh càng tốt sao?” “Hử? Có thể nói vậy.” “Vì sao? Chúng ta vốn chung một thuyền mà.” “Tại sao à? Chuyện đó có cần tôi phải nói ra không? Ông thậm chí còn không chịu nói cho tôi biết làm sao để mở cánh cổng này.” “Ừm… anh không tin tôi cũng là điều đương nhiên thôi.” Sau khi tôi nói vậy, Trưởng làng gật gù như đã hiểu, rồi nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay tôi như một bậc tiền bối. “Đừng quá nóng vội. Tôi chắc chắn sẽ rời khỏi đây, và đến lúc đó anh sẽ có toàn quyền chỉ huy Quân đoàn Viễn chinh.” Buồn cười thật. Liệu ông ta có biết không? Mỗi lần nghe những lời đầy ẩn ý kiểu này tuy từ ông ta, tôi lại thấy bất an thêm. ‘…Hay mình nên ép ông ta khai ra luôn nhỉ?’ Ý định ấy chỉ lóe lên trong chốc lát rồi bị bác bỏ. Hiện tại, tôi quyết định sẽ chỉ chờ xem tình hình. “À, nhân tiện, anh đã dùng xong món đồ anh đã mượn hồi sáng nay chưa? Broken Trust ấy.” “…À, tôi sẽ trả lại—” “Không cần đâu, cứ giữ nó đi. Anh có vẻ cần nó nhiều hơn tôi.” Lại là một lão già đáng ghét khác. Tôi thoáng bực bội trước câu nói châm chọc đó, nhưng vẫn cầm lấy Broken Trust và rời khỏi sở chỉ huy tạm thời. ***** Khi tôi trở về toà nhà mà mình đang ở, Erwin và Amelia chẳng thấy bóng dáng đâu, Misha cũng vậy. Thay vào đó, Versil Gowland đang ngồi chờ tôi trong phòng khách. “Anh về rồi à?” “Tôi về rồi. Nhắc mới nhớ, khi nãy cô bảo có chuyện muốn nói với tôi đúng không?” Dù thừa biết cô ấy định nói gì, tôi vẫn ngồi xuống giả vờ không rõ. Sau khi cô ấy dựng kết giới chặn âm thanh, chúng tôi bắt đầu nói chuyện nghiêm túc. Nội dung của cuộc trò chuyện đúng như tôi dự đoán. “Có tin đồn rằng nơi tụ hội của các Ác linh đã bị giải tán.” Trước hết, Versil truyền đạt thông tin quan trọng nhất bằng từ “tin đồn”. Tôi thấy hơi khó hiểu. “Có tin đồn sao?” “Vâng. Dù sao thì… trong chúng ta cũng không phải là không có Ác linh.” Không, ý tôi là nghe tin đồn đó ở đâu? Một người bình thường chắc sẽ hỏi vậy, nhưng tôi chỉ gật đầu giả vờ không nhận ra. Có lẽ vì tôi chưa bao giờ truy hỏi nguồn tin nên Versil cũng không sinh ra thói quen phòng bị khi báo cáo cho tôi. ‘Có lẽ tôi không nên để cô ấy mang thói quen này đến nơi khác…’ Là thủ lĩnh, tôi cần phải để tâm đến những chuyện như thế này. Dù sao, sau khi nói về “tin đồn”, chủ đề của câu chuyện tự nhiên chuyển sang Misha. “Nhưng… chuyện sáng nay là sao vậy?” “Ý cô là chuyện với Misha?” “Vâng. Thông tin rằng cô Karlstein có thể là kẻ phản bội vẫn còn chưa thể xác thực. Lý do cô ta tiếp cận anh…” Versil cẩn trọng bày tỏ sự lo ngại. Tuy nhiên, tôi cắt ngang lời cô với giọng điệu chắc nịch. “Cô không cần lo về chuyện đó. Gần đây tôi đã đích thân xác nhận những tình huống có thể xem là hành vi phản bội.” “…Thật sao? Vậy sao anh không thảo luận với tôi trước…” “Cũng không có gì to tát cả. Sau khi hỏi cô ấy vài chuyện, tôi đã chứng thực được việc cô ấy không hề có ý định gây hại cho chúng ta.” “Tôi hiểu anh muốn tin tưởng cô Karlstein, nhưng làm sao anh có thể biết được liệu cô ấy có nói dối hay không?” Tôi đã đoán trước câu hỏi này. “Tôi đã dùng Broken Trust. tôi cũng không hy vọng Clan của chúng ta tồn tại bất kỳ tai hoạ ngầm nào.” Versil ngẩn người khi nghe tôi nói mình đã dùng Broken Trust. Nếu tôi đã làm đến mức đó thì không còn lý do gì để nghi ngờ nữa. Dĩ nhiên cô vẫn tò mò chi tiết về những gì tôi đã hỏi, nhưng tôi không hề có ý định kể chi tiết chuyện này. “Dù sao thì giờ Misha không còn vấn đề gì. Vậy nên cô không cần tiếp tục giám sát nữa, hãy cứ coi cô ấy như đồng đội bình thường.” “…Vâng, tôi hiểu.” Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc. Sau đó, tôi bảo Versil tập hợp toàn bộ Đội 4 tạm thời và thông báo cho họ rằng hôm nay chúng ta sẽ rời hòn đảo này sau khi mọi người tập trung đầy đủ. “À…! Nghĩa là chúng ta lại phải bắt đầu chuyến thám hiểm rồi sao?” “Vậy là việc nghiên cứu bia đá không gian đã thất bại rồi…” “Ha… gia đình tôi chắc sẽ lo lắng lắm.” Mọi người hơi thất vọng vì không thể về nhà ngay, nhưng bầu không khí không đến mức tệ. “Cũng tốt thôi, ở đây đã bắt đầu nhàm chán rồi.” “Với lại còn nhiều nơi tôi chưa kịp đi.” Dù sao thì họ cũng đều là những nhà thám hiểm mà. ***** Ào ào. Bốn con thuyền như những mũi tên, lướt xuyên qua những làn sóng bạc. À, nói chính xác hơn thì chỉ có 3 thôi, thuyền của Clan Anavada chúng tôi, thứ có kích thước nhỏ hơn và tính năng kém hơn được đặt ở giữa 3 con tàu chiến khác để gia tăng tốc độ hành quân. Tôi ngồi trên mũi thuyền, nhìn chằm chằm vào ba chiếc thuyền đó với vẻ thèm thuồng. ‘Tôi cần phải kiếm thêm bao nhiêu tiền nữa thì mới có thể sở hữu một chiếc thuyền giống vậy nhỉ?’ Thật ra, không phải là tôi không thể mua một chiếc ngay bây giờ. Nếu tôi cắn răng bán đi Lá chắn Aegis và Thần thương Millayel đi thì có lẽ tôi có thể gom góp đủ chi phí. Tuy nhiên, dù sao phần lớn thời gian thuyền chỉ là một phương tiện di chuyển. Không có lý do gì để mua một phương tiện xa xỉ như vậy trừ khi khả năng tài chính của chúng tôi có thể gồng gánh được. “Ông Jandel! Anh đang làm gì ở trên đó vậy hả?” Ngay khi tôi đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ trên mũi thuyền, tôi nghe thấy một giọng nói tức giận vang lên từ phía sau lưng. Đó là Raven, phó chỉ huy của Quân đoàn Ma pháp sư Số 3. “Nguy hiểm đấy! Mau xuống đây nhanh lên!” Giọng nói của cô ấy tràn đầy chút giận dữ, nên tôi vội vã nhảy trở lại boong. Raven, với cơ thể nhỏ bé chỉ có thể đứng ngang ngực tôi, từ góc độ này trông như một đứa trẻ. Cảnh tượng ấy thật sự buồn cười. “Gì thế? Ánh mắt đó là sao?” “…Không có gì.” Khi tôi vươn vai rồi đảo mắt quanh con tàu, trong tầm nhìn của tôi toàn những gương mặt quen thuộc, trong đó có Raven, Meland Kaislan, Sven Farab, và vài hiệp sĩ mà tôi thân thiết trong cuộc đột kích Đảo Thư Viện. Tất cả giờ là thành viên tạm thời của Đội 4. Trước khi rời đi, tôi đã nhờ trưởng thôn giúp đỡ việc này và ông ta cũng vui vẻ đồng ý. “Dù sao thì, tôi có chuyện muốn hỏi, Raven.” “…Chuyện gì?” “Chuyện nghiên cứu bia đá không gian ở làng ấy. Cô cũng tham gia vào quá trình nghiên cứu đúng không?” “À, anh muốn nghe chuyện đó sao?” Khi tôi hỏi về chủ đề yêu thích của cô ấy, Raven bắt đầu giải thích cho tôi với vẻ mặt đầy hào hứng, tận dụng thời gian con tàu đang di chuyển. Cô ấy thao thao bất tuyệt, thậm chí dùng cả những thuật ngữ chuyên nghiệp. Và kết quả là: ‘Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì cả.’ Cô ấy nhắc tới hiện tượng sụp đổ không gian, tọa độ không gian, và đủ loại khái niệm mà một người hiện đại đang giả dạng Barbarian như tôi cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi. Có lẽ nhận ra sự ngơ ngác của tôi, Raven lúng túng đổi chủ đề. “Hmm! Có lẽ tôi giải thích khó quá… Nhưng ông Yandel, tôi có thể hỏi một câu không?” “Cứ hỏi.” “Chúng ta đang đi đâu vậy? Ông Yandel có biết chuyện đó không?” “Ồ, cô không dự họp lãnh đạo cuối cùng à?” “Tất cả các pháp sư đều vắng mặt. Chúng tôi cần phải sắp xếp lại tài liệu nghiên cứu.” “Vậy sao. Đây, chúng ta đang đi tới đây.” Tôi mở tấm bản đồ ‘mượn’ được từ nhà Hamsik và chỉ vào điểm đến: một hòn đảo vô danh, cách Đảo Thư Viện khoảng một tuần đi thuyền. Khác với Đảo Cầu Vồng, thứ nằm độc lập ngoài rìa bản đồ. Nó khá gần và tôi cũng chưa từng tới đó nên tôi quyết định sẽ thăm dò nơi này trước. Khi tôi hỏi Trưởng làng xem ông có biết gì về hòn đảo này không, ông ta chỉ trả lời: [Đây là một hòn đảo bí mật. Nó cũng rất đặc biệt.] [Đặc biệt thế nào?] [Anh sẽ biết khi đến đó. Phần còn lại tôi sẽ kể khi chúng ta cập bến.] Tôi vẫn chưa rõ nó đặc biệt ở điểm nào, nhưng chỉ cần nghe vậy cũng đủ để cảm thấy đây là một nơi cần phải tới. “Hmm… không biết ở đó thế nào. Tôi mong sẽ tìm được manh mối về bí ẩn của tầng này…” Có lẽ vì là một hòn đảo hoàn toàn mới nên Raven không hỏi thêm gì về nó, và câu chuyện dừng lại ở đó. Thời gian cứ thế trôi qua. Rồi— “Thuyền trưởng! Tàu đã dừng lại!” “Thuyền phía trước vừa gửi tín hiệu báo rằng chúng ta đã đến nơi!” Sau một tuần lênh đênh, tôi đã đến điểm đến và cuối cùng hiểu lý do tại sao Trưởng làng gọi nơi này là một hòn đảo đặc biệt. “…Đây thật sự là một hòn đảo sao?” Không có cây cối, cũng chẳng có sỏi đá. Không, chính xác hơn là chẳng có chút đất nào để đặt những thứ đó lên. Toàn bộ ‘hòn đảo’ đó trông giống như một tấm bia đá khổng lồ sừng sững giữa những đợt sóng bạc. ***** Sau khi neo thuyền ở gần đảo, tôi đi sang con tàu của chỉ huy, nơi Trưởng làng đang ngồi, để nói chuyện riêng. “Giờ chúng ta đã đến rồi, ông có thể nói cho tôi biết rồi chứ? Cái bia đá đang trôi nổi trên biển kia rốt cuộc là gì vậy?” Vừa bước vào phòng, tôi lập tức kích hoạt Broken Trust rồi hỏi, và Trưởng làng nhìn tôi với vẻ bối rối. “Sao nào? Chẳng phải ông cũng từng nói rồi sao? Rằng tôi sẽ cần đến nó hơn ông?” “Tôi không nghĩ anh sẽ dùng nó như thế này…” “Được rồi, chỉ cần trả lời thôi. Đừng lãng phí thời gian quý giá.” Tôi không định để ông ta qua loa bản thân lần này. Và có lẽ trưởng làng đã cảm nhận được ý chí ấy của tôi, ông ta ngoan ngoãn tiết lộ câu trả lời. “Đó không phải bia đá mà là một cánh cửa.” “Cửa…?” “Nếu anh chạm vào, cánh cửa sẽ mở ra và có thể bước vào một không gian thần bí.” “Bên trong đó có gì?” Trưởng làng hơi ngập ngừng rồi trả lời. “Tôi cũng không biết.” Đó không phải câu trả lời mà tôi mong đợi. “…Ông không biết ư?” “Đúng, vì tôi vốn dĩ chẳng thể mở nổi cánh cửa đó với cơ thể già nua này.” “Nhưng làm sao ông biết đó là một cánh cửa?” “Tôi đã làm một thí nghiệm. Không giống như anh, bọn tôi dùng những người sống sót tình cờ dạt đến đây. À, để tôi nói trước, tôi không thể bước vào cánh cửa đó nên không biết bên trong thế nào.” “….” “Và những người đã bước vào trong không có ai còn sống quay trở lại.” Một câu nói thật rùng rợn. Nhưng tôi gạt đi cảm giác bất an và vội vàng xác nhận điều cần biết. “Khoan đã, ông lấy đâu ra người sống để thí nghiệm?” “Không phải tôi đã từng nói rằng thỉnh thoảng sẽ có người trôi dạt đến đây sao? Một phần trong số họ vẫn sống sót.” “Tôi không hiểu. Vậy tại sao ông không chiếm lấy cơ thể của những người đó?” Trước câu hỏi của tôi, trưởng làng lấy từ túi ra một viên đá đen. “Lúc đó, thứ này này chưa thu thập đủ lễ vật cần thiết. Thực ra chỉ gần đây chúng tôi mới gom đủ số lượng. Anh biết đấy… đâu phải lúc nào tôi cũng kiếm được nhiều người như lần này?” Chắc ông ta đang nhắc đến những người thuộc Silver Lion Clan — những kẻ đã biến mất khỏi làng và được tìm thấy trong tầng hầm chứa xác. Ánh mắt không coi mạng người ra gì của ông ta hôm nay khiến tôi thấy khó chịu hơn thường lệ. Nhưng tạm thời tôi không để lộ điều đó, chỉ ghi nhớ lời ông ta. “Nhà thám hiểm từng bước vào đây cũng mạnh ngang với anh. Nhưng ngay cả vậy, anh ta cũng không thể trở về. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Cũng không rõ cánh cửa này có thể cho phép bao nhiêu người cùng vào.” “….” “Anh xác định vẫn muốn khám phá nơi đó chứ?” Không biết có phải do tâm trạng của tôi hay không mà giọng điệu ông ta cảm giác như đang dò xét. Nhưng dù thế nào, câu trả lời của tôi vốn đã được định sẵn. “Tất nhiên. Chúng ta sẽ điều tra đến tận cùng.” Tôi đã quyết tâm sẽ khám phá tất cả về tầng này. ***** Sau đó, tôi nghĩ cần tranh thủ trước khi Broken Trust tan biến để hỏi thêm vài câu nữa. Nhưng Trưởng làng rất kiên định với việc giữ im lặng nên cuối cùng tôi chỉ đành hài lòng với từng ấy và quay lại thuyền. Rồi chúng tôi tổ chức một cuộc họp chỉ huy khác để quyết định ai sẽ vào trước, bao nhiêu người, theo thứ tự nào, sau đó báo lại cho trưởng làng. “Chúng tôi sẽ triển khai nhân sự như anh nói. Nhưng… anh ổn với chuyện này chứ?” “Sao lại không?” “Nếu làm theo kế hoạch đó, chẳng phải anh sẽ là người đầu tiên bước vào sao? Đến một nơi nguy hiểm mà chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?” “Bởi vì đó là một nơi như thế, vậy nên tôi mới nói tôi sẽ vào trước.” “Hửm?” Trưởng làng chỉ nhìn tôi với vẻ tò mò, không nói thêm gì. Sau khi trở lại thuyền và hoàn tất mọi chuẩn bị, chúng tôi lên một chiếc thuyền nhỏ để tiến về cánh cửa đá khổng lồ. Ầm! Cánh cửa đá đã được mở toang sẵn nhờ đội trinh sát được phái đi trước. Phía bên trong, một màn sương lấp lánh xoáy tròn. Cổng dịch chuyển. Đó là thứ mà bất kỳ nhà thám hiểm nào cũng nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dù vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy một cổng dịch chuyển lớn đến thế, nên không khỏi ngạc nhiên. “Yandel, sao anh không nghĩ lại đi?” Amelia, người đang ngồi cùng thuyền với tôi, lên tiếng. “Chúng ta vẫn chưa rõ gì cả, việc anh xông vào trước có hơi liều lĩnh.” “Cô đang nói gì thế? Tôi là người mạnh nhất ở đây mà.” Ai cũng biết, người Barbarian có một đặc điểm là không nghe lời những kẻ yếu hơn mình. Vậy nên… “Tôi sẽ vào trước. Hãy làm theo kế hoạch, cứ chờ một chút rồi hãy vào.” Sau khi trao đổi ánh mắt với đồng đội, tôi bước khỏi mũi thuyền. Bên trong đó là gì? Thực ra tôi cũng hơi lo sợ và căng thẳng, nhưng tôi quyết định tin vào kinh nghiệm của mình. [Dungeons & Stones] là một trò chơi khắc nghiệt, nhưng việc quái vật và cạm bẫy xuất hiện ngay sau khi người chơi vừa bước qua cổng dịch chuyển là rất ít. Được rồi… Bụp. Tôi nhún mạnh, lao thẳng vào cổng dịch chuyển. Huuuuuung-! Ánh sáng rực rỡ bao quanh cơ thể. Cảm giác dịch chuyển lần này rất đặc biệt, như thể toàn bộ cơ thể đang lơ lửng trong vũ trụ. Khi mở mắt ra, trước mắt tôi là một màu đen đặc quánh. Tôi cần một nguồn sáng, nhưng tôi không cần phải kích hoạt chế độ Barbarian Đuốc như ngày xưa nữa. Dù sao, tôi cũng đã phát triển rất nhiều so với hồi còn chật vật với lũ quái vật ở Tầng 1, 2 rồi. Cạch-! Đã chuẩn bị sẵn cho một tình huống như thế này, tôi rút một thiết bị phát sáng ma thuật tựa như pháo sáng gắn ở thắt lưng, nhắm về một hướng ngẫu nhiên và ném nó đi. Ngay lập tức. Vù! Xung quanh sáng bừng, tầm nhìn được mở rộng. ‘Trước hết, nơi này không phải ở ngoài trời.’ Sàn lát đá cẩm thạch nhẵn bóng. Hai bên có tường, phía trên là trần nhà. Và… “….” Xung quanh có rất nhiều quái vật. Không, chính xác hơn, là đầy những bức tượng đá mô phỏng quái vật. ‘Death Knight, King Slime, Lycanthrope, Iron Cavalry…’ Khi tôi lần lượt quan sát các bức tượng từ hàng đầu tiên, nhanh chóng hiểu được chúng tượng trưng cho thứ gì. ‘Thủ vệ giả của Khe nứt.’ Những bức tượng khắc họa các Guardian trải dài vô tận dọc theo hành lang dài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang