Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 128 : Từ đầu tới đuôi…

Người đăng: strauss

Ngày đăng: 23:01 01-01-2018

“… Đây chính là thánh kiếm nhân tạo đặc trưng của vương quốc Aldegyr sao?” Nhìn vị công chúa nhỏ trong bộ lễ trang quân đội, mang giày ống cao, đang chỉa một thanh gươm hoa lệ về phía mình, Ye Jian cười nói. Lúc này, cây súng vốn dùng để xạ kích mà vị công chúa nhỏ đang cầm trong tay, hiện đã biến thành một thanh thánh kiếm màu vàng vẻ ngoài rừng rực tựa như lửa, linh lực khổng lồ phun ra từ thanh kiếm và lan ra khắp nơi. “Nếu bây giờ mi rút lui, vậy thì ta có thể xem như là chưa có chuyện gì xảy ra!” Khi nói những lời này, gương mặt nhỏ kết hợp sự tinh xảo của thiên sứ và yêu tinh của La Folia tràn đầy giá lạnh. Đôi mắt không linh và tinh khiết lóe lên những tia linh quang màu vàng, mái tóc lung linh và óng ánh tựa như ánh trăng khẽ đong đưa và bay múa dưới nguồn linh khí khổng lồ tỏa ra từ thánh kiếm. Với thanh kiếm thánh màu vàng, vị công chúa nhỏ từ một thiên thần đã biến thành một tinh linh thần thánh của ánh sáng, sẵn sàng tinh lọc kẻ tà ma ở trước mặt. “Chuyện đó thì tôi làm không được! Vất vả lắm mới gặp được công chúa điện hạ ở đây, nếu bỏ qua dễ như vậy thì tôi sẽ hối hận chết mất.” Dường như hoàn toàn không để thánh kiếm vào trong mắt, một bên thì vừa vẩy vẩy tay, một bên thì Ye Jian vẫn tiếp tục thong thả mà bước tới gần công chúa của vương quốc Aldegyr, La Folia như đang không có việc gì xảy ra. “Nếu đã vậy! Triệt để tinh lọc đi, [ Nhân Tạo Thánh Kiếm ]!” Thấy đối phương vẫn chẳng thèm để ý mà tiếp tục bước tới, cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt trỗi lên trong lòng của La Folia. Cắn răng, cô bé đem toàn bộ linh lực trong cơ thể truyền vào trong thánh kiếm; ngay lập tức, cây thánh kiếm mà cô bé đang cầm trong tay lập tức trở nên to hơn gấp đôi. Cùng lúc đó, cây thánh kiếm cũng được cô bé vung lên, ánh vàng chói mắt của cây thánh kiếm theo sự huy động của cô bé bắt đầu nâng lên rồi nhanh chóng giáng xuống. “Oanh ——————!!!” Ánh kim quang chói mắt chiếu sáng cả hành lang mờ tối của phi thuyền, cơn bão linh lực khổng lồ bùng lên, xé rách những bức tường thép ma thuật nặng nề của phi thuyền rồi lan về bốn phía. “Cái ——!? Chết tiệt, đây là ———— ah ah ah ah ah……!!!!!!!” Tiếng hét thê lương thảm thiết bất chợt vang lên khiến cho gương mặt vốn tái nhợt của công chúa La Folia hiện lên vẻ giật mình. Tiếng hét thô cuồng vô cùng không cam lòng vừa rồi… Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Là thú nhân chủ mưu việc tập kích lần này? Chỉ cần một giây, La Folia đã đoán được thân phận của vẻ xui xẻo bị vạ lây bởi chiêu thức vừa rồi của mình. Phỏng chừng là chiêu vừa rồi của mình đã vô tình nện chết một trong số các thú nhân chủ mưu việc tập kích lần này. Đoàn kỵ sĩ của Aldegyr thua rồi sao? Nếu vậy thì tên thú nhân vừa rồi hẳn phải rất mạnh. Ngay cả đoàn kỵ sĩ được trang bị thánh kiếm nhân tạo cũng không đánh lại, thế nhưng lại vô tình bị chiêu thức của mình chặt chết. Ầy… Chuyện này đúng thật là… Khoan! Chờ một chút! Dường như ý thức được điều gì, lòng của La Folia lập tức siết chặt. Quả nhiên, hầu như là ngay khi cô bé vừa phát hiện rằng chuyện không ổn thì sau lưng của cô bé, lập tức vang lên giọng nói tựa như là ác ma kia. “Không tệ lắm đâu! Uy lực của loại thánh kiếm này cũng rất được đó!” Phản ứng đầu tiên, ngốc trệ. Phản ứng kế tiếp, chạy trốn. Phản ứng cuối cùng, bối rối. Lần này, La Folia không còn được may mắn như những lần trước nữa, bởi vì chủ nhân của giọng nói vừa rồi đã đưa tay ra và ‘khóa’ cô bé lại từ phía sau. Bị bắt rồi! Đây là suy nghĩ duy nhất hiện giờ có trong đầu của công chúa điện hạ. “Con bé này, cô muốn chết sao? Mở to con mắt ra mà nhìn phía trước xem!” Phía trước? Phía trước! Đang nghĩ phải làm sao mới có thể thoát được cảnh khốn khó, La Folia theo bản năng mà nhìn về phía trước để xem xét. Ngay lập tức, một luồng khí lạnh xộc lên từ dưới lòng bàn chân và chạy dọc cơ thể của cô bé, hai mắt hoảng sợ mà trợn ra tới mức lớn nhất? Chuyện gì ở đằng trước? Toàn bộ hành lang đều đã rách tung tóe, một cái hang to gần vài mét xuất hiện ở trước đó vài mét, và hiện nó vẫn còn đang nhanh chóng mở rộng. “Cô thật đúng là quyết đoán, cũng đủ hung ác nha, cô bé. Không những chém nát cả chiếc phi thuyền này mà ngay cả thuyền cứu sinh cũng gặp nạn luôn.” Thuyền cứu sinh!? Quay phắt lại mà nhìn về phía phòng cứu sinh, quả nhiên, bởi vì chiêu thức của rồi của La Folia, toàn bộ phòng cứu sinh lẫn hai chiếc phi thuyền cứu sinh đặt trong đó đều gặp nạn, mặt ngoài của chúng đầy những vết nứt, cứ như là chỉ cần chạm thêm một cái là chúng sẽ đổ vụn này. Bị hư hại tới mức này, hai chiếc thuyền cứu sinh đều đã không thể dùng được nữa. Bởi hiện giờ, chiếc phi thuyền của sứ đoàn Aldegyr đang bay ở độ cao gần 10.000 mét trên không trung. Ở độ cao như thế, ma sát và áp lực của không khí hoàn toàn có thể khiến cho hai chiếc thuyền cứu sinh phải tan vỡ. Nếu mà dùng chúng để bỏ trốn, đừng có nói là bỏ trốn thành công, không bị nổ cho tan xác cũng đã là thần linh phù hộ. “Tốt rồi, giờ trên thuyền cũng chỉ còn có hai ta, tên thú nhân cuối cùng chủ mưu vụ tập kích cũng đã bị cô chém thành bụi rồi. Chiếc phi thuyền này đoán chừng có thể kiên trì thêm vài phút nữa, tới lúc đó thì chúng ta cũng chỉ có thể chết chung với nhau. Bất quá chuyện này nghe cũng không tệ nha, chết chung cùng với trưởng công chúa thiên tài của vương quốc Aldegyr cũng lãng mạn đó chứ…” “Ngươi ————” Tức giận mà quay phắt lại và trừng mắt với thiếu niên, La Folia tức tới không nói nên lời. Cái tên khốn kiếp này, rốt cục chuyện này là do ai? Chẳng phải từ đầu tới đuôi, kẻ đầu sỏ khiến cho mọi chuyện diễn ra tới mức này không phải là do hắn sao? Giờ còn ở đó mà nói móc? Bất quá, sau khi tức giận được trong một chốc lát, La Folia đột nhiên ý thức được là mọi chuyện có cái gì đó quái lạ. Đúng! Là thái độ! Thái độ của cái tên này rất không đúng, vô cùng không đúng. Nếu như hắn là kẻ ác đồ muốn có ý xấu với mình, tại sao hắn lại không sợ chết? Kẻ gây ác thường phải là những kẻ sợ chết nhất mới đúng. Thế nhưng giờ, cái tên này lại vẫn bình thường cứ như là chẳng có gì. Chẳng lẽ hắn có… Hai mắt chợt sáng ngời, trong lòng La Folia lập tức nghĩ tới đáp án, rồi cô bé nói: “Thật vậy sao? Nhưng mà thật đáng tiếc nha, là người thừa kế dòng máu của vương thất Aldegyr, ta sao có thể bị chút độ cao này…” Chợt, La Folia im bặt, bởi vì cô bé chợt nhận ra là vì quá bối rối và chưa kịp lấy lại được bình tĩnh nên mình đã suy nghĩ không đủ chu toàn. Vốn dĩ định thuận thế mà hăm dọa ngược lại đối phương, thế nhưng sau khi mở miệng, cô bé mới chợt nhận ra là mình nói hớ. Hăm dọa đối phương thì không sao, thế nhưng kiểu hăm dọa thì lại không đúng. Lấy sự hiểu biết sơ sài của mình về cái tên này, nếu mình hăm dọa hắn theo kiểu đó ———— “Ồ? Nói như vậy tức là công chúa điện hạ của chúng ta vẫn còn để đáp xuống đất an toàn? Ha ha! Vậy thì thật tốt quá, nhờ hết vào cô nha, cô bé! Yên tâm, cứ mạnh dạn mà làm đi, tôi đảm bảo là sẽ không tuột tay giữa chừng đâu. Tôi nhất định sẽ ôm chặt lấy công chúa điện hạ nửa tấc cũng không rời.” Nói xong, cánh tay vốn ôm lấy La Folia từ phía sau bắt đầu cố ý thít chặt lại, đem lưng của La Folia áp sát vào trong ngực mình, đồng thời một cái tay của đối phương còn đặt lên gò núi đã bắt đầu có chút quy mô của La Folia. Cả người run lên. Đối mặt với hành vi sờ soạng dâm loạn một cách quang minh chánh đại của đối phương, đường đường là công chúa của một nước, La Folia sao có thể chấp nhận được. “Ngươi… Thả tay ra! Biến thái! Ngươi rốt cục ————” Oanh ————————!!!!!!!!! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên cắt đứt câu nói của La Folia. Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của cô bé, toàn bộ chiếc phi thuyền bắt đầu vỡ ra. Bầu trời đêm đầy sao hiện ra trước mặt, đi kèm với đó là lớp không khí lạnh giá mà mỏng manh của tầng bình lưu, ngoài ra còn có cảm giác mất trọng lượng. Không! Những điểm này vẫn chưa phải là thứ khiến La Folia giật mình nhất. Điều khiến La Folia giật mình mà trừng to mắt nhất chính là, trong tầm mắt của cô bé cách đó không xa, có vài người cũng đang rớt khỏi phi thuyền giống cô bé và đang phát ra tiếng kêu cứu thê lương vang vọng bầu trời đêm. Đó là, những kỵ sĩ còn sống sót của vương quốc Aldegyr đi cùng với cô bé trên chiếc phi thuyền? Họ còn sống? “Tại —— Ngươi… Không phải ngươi đã nói là chỉ còn có ta…” “Hả? Cái gì?” Tiếng gió hú hoàn toàn át mất tiếng của La Folia. Nhận ra điểm này, La Folia bất đắc dĩ; cuối cùng, cô bé cũng chỉ có thể đỏ mặt mà hét lớn: “Không phải ngươi nói rằng chỉ còn có hai người chúng ta thôi sao? Ngươi gạt ta!!” “Oh? Chẳng phải cô luôn coi tôi là địch nhân từ nãy tới giờ sao? Lời của địch nhân mà cô cũng tin? Đường đường là trưởng công chúa của vương quốc Aldegyr mà lại không hiểu được cái chuyện đơn giản như vậy, xem ra cô vẫn còn non quá đi à!” “Ngươi ——” Nghe được đối phương trả lời như vậy, La Folia thiếu chút nữa là đã không nhịn được mà tức xỉu. Cái tên khốn kiếp này, hóa ra từ nãy tới giờ, hắn vẫn luôn trêu đùa mình sao!?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang