Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 26 : Buồn bực newbie.

Người đăng: strauss

Ngày đăng: 23:56 24-03-2019

“Arara? Đã sớm nói là đừng kéo chân sau của người ta rồi nha, thiệt là.” Cứ như là việc vừa rồi chẳng liên quan gì tới mình, Cecilia nói với vẻ tiếc nuối, hoàn toàn không có chút xíu ý thức tự giác nào về hành động trước đó của bản thân. “Phân tâm khi đang chiến đấu là tối kị nha, Alcott đồng học.” “À? Lúc nào ——” Âm thanh vang lên sau lưng không chút báo trước, khiến Cecilia hoàn toàn mất đi vẻ thong dong. Cánh phản lực lập tức được bật hết công suất; Cecilia muốn tìm cách kéo dài khoảng cách, bởi với mẫu robot I.S. có khuynh hướng bắn tầm xa như 『 Blue. Tears 』, việc phải đánh cận chiến quả thực là vô cùng bất lợi. “Nói về tốc độ thì『 Blue Tears 』kém xa『 Origin 』 đó, Alcott đồng học.” Tiếng cười lại một lần vang lên từ sau lưng của Cecilia, khiến cho sắc mặt của vị ojou-sama tới từ England hoàn toàn thay đổi. “Tôi sẽ không để cho cậu được như ý.” Bốn chiếc cánh phản lực màu xanh đậm được gắn sau lưng của 『 Blue Tears 』đột nhiên nhanh chóng thoát ly cơ thể và chuyển sang trạng thái công kích. Trong trạng thái công kích, bốn chiếc cánh phản lực của 『 Blue Tears 』 chính là bốn khẩu pháo phù du cảm ứng, tên gọi chung là ‘Blue Tears’, là thứ vũ khí có tính đại biểu nhất cho 『 Blue Tears 』. Bốn khẩu pháo phù du, sau khi thoát ly cơ thể, lập tức quay nòng về phía sau dưới sự điều khiển của Cecilia. “Tàn niệm, đã sớm nhìn thấu.” Chẳng biết từ lúc nào, Ye Jian đã từ sau lưng mà bay tới trước mặt của Cecilia. “Sao… Làm sao có thể nhanh như vậy?” Cecilia kinh dị mà nhìn chiếc I.S. màu đen - trắng đang bay lơ lửng trước mắt chỉ cách mình chưa đầy 1m. Vào lúc này, ấn tượng của Cecilia về chiếc máy chuyên dụng trước mặt đã hoàn toàn đổi mới. Đây không phải là một thứ hàng dởm chỉ có vẻ ngoài, tốc độ này,『 Blue Tears 』 của mình hoàn toàn thua xa. Chỉ là, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ chuyện này. “Coi như tốc độ nhanh hơn nữa thì thế nào? 『 Blue Tears 』 của tôi không phải chỉ có bốn chiếc cánh.” Bộ phận cân bằng được giấu trong thắt lưng của 『 Blue Tears 』 đột nhiên tách ra và trôi lơ lửng. Họng pháo màu xanh đen nhắm thẳng về phía robot mộng ảo màu đen-trắng trước mặt, với khoảng cách gần như thế này, hẳn là không còn khả năng né tránh đi? Cecilia dường như nhìn thấy chiến thắng đã gần ngay trước mặt. “Cái này cũng đã sớm đoán được rồi, cho nên, lần này tới phiên cô nha, Alcott đồng học.” “À?” Huyết quang lóe lên một cái, sau đó 『 Origin 』 lại một lần nữa đột nhiên biến mất ngay trước mắt của Cecilia, giống như chuyện đã xảy ra với Ika lúc trước. Hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, Cecilia hoàn toàn không kịp phản ứng mà chỉ có thể trơ mắt ra nhìn một thanh kiếm năng lượng màu trắng sáng rực đột nhiên hiện ra và chém thẳng về phía mình. Người ra tay chính là『 Byakushiki 』, ‘minh hữu’ vừa bị 『 Blue Tears 』 bắn rụng trước đó. Hiện tại, tới phiên 『 Blue Tears 』 phải lãnh đòn từ chính minh hữu của mình. Xùy~~!!! Mức năng lượng của tấm chắn phòng ngự tuyệt đối lập tức bị chém mất non nửa, mà Cecilia cũng vì vậy mà bị chém bay ra ngoài. “Ah ~~ cô… cô làm gì đó! (╬ಠ Д ಠ) ! Orimura Ika!” “Ai nha ~, thật là xin lỗi, ~(* ̄︶ ̄ *)~, vốn dĩ muốn chém Ye-san đấy, ai ngờ cô lại tự nhiên nhảy ra đỡ đòn cho Ye-san. Tôi biết làm sao chứ?” “Cái gì? Tự nhiên nhảy ra!? (╬ಠ△ಠ)! Cố ý! Cô tuyệt đối là cố ý!” Vẻ mặt như tức muốn bể phổi của Cecilia, cùng với vẻ mặt đầy sảng khoái của Ika, tạo thành sự tương phản mãnh liệt. Chỉ là, có vẻ như cả hai thiếu nữ đã hoàn toàn quên mất là mình phải đang làm gì rồi. “Hai đứa đần này.” Ở trong phòng chỉ huy, Chifuyu bất đắc dĩ mà đặt tay lên trán. Nhìn hai chiếc I.S. vẫn đang không ngừng khắc khẩu trên màn hình lớn, Chifuyu đột nhiên cảm thấy thật quá chính xác khi đích thân yêu cầu ba đứa ngốc này đấu với nhau một trận. Mới chỉ là thi đấu nội bộ thôi mà đã như vầy, chờ tới lúc thi đấu khối kháng toàn khối mà để cho tình huống mất mặt này hiện ra trước mắt của toàn thể học viên với giảng viên của học viện, Chifuyu thật không biết là sau đó mình sẽ giáo huấn hai con bé ngốc này ra sao. Phỏng chừng là địa ngục thức huấn luyện đi? “Xong, hoàn toàn xong. Orimura đồng học với Alcott đồng học hoàn toàn bị Ye đồng học dắt mũi dẫn đi rồi.” Ngồi trước màn hình lớn, Yamada-sensei cũng lộ ra nụ cười đầy vẻ đồng tình với hai nữ sinh đang khắc khẩu trên màn hình. “Bất quá, tốc độ của máy chuyên dụng của Ye đồng học thật là nhanh. Quả thực là nhanh nhất trong số các I.S. thuộc giai đoạn First Shift mà tôi từng thấy từ trước tới giờ.” “Uh, hơn nữa không chỉ là tốc độ; ngay cả tính cơ động, tính linh hoạt cùng tính cân đối, chiếc 『 Origin 』 này cũng vô cùng ưu tú. Có thể duy trì được tính cân đối khi di chuyển với tốc độ như vậy, đồng thời có thể hoàn toàn triệt tiêu quán tính khi gia tốc hoặc giảm tốc với thời gian cực kỳ ngắn ngủi, đây là điều mà những máy I.S. thường cực kỳ khó làm được.” Đôi mắt sắc bén như diều hâu của Chifuyu nhìn chằm chằm vào robot I.S. có đôi cánh màu đỏ tươi huyễn lệ được chiếu trên màn hình, nét mặt phi thường nghiêm túc. “Liệu có thể chỉ là do năng lực thao tác của Ye đồng học tương đối điêu luyện hay không?” Nghe được Yamada-sensei hỏi như vậy, trên mặt của Chifuyu hiện lên một nụ cười. “Thao tác? Thằng nhóc đó ngay cả thao tác là gì cũng còn không biết, làm sao mà làm được chuyện đó? Nói là newbie cũng là đang khen nó. Từ đầu tới giờ, nó chỉ đang dựa vào đặc tính của máy I.S. nó đang sử dụng để chiến đấu thôi.” “A!? Đó… Đó là thật sao? ⊙o⊙?” Yamada-sensei ngây người, có chút ngốc manh mà hỏi lại. Kết quả này thật sự hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Yamada-sensei. “Để ý kỹ! Từ đầu tới giờ, thằng nhóc đó chỉ là đang không ngừng quần nhau với hai người Orimura, ngay cả một lần tấn công cho ra dáng cũng không có. Nếu nó có thể thuần thục điều khiển được 『 Origin 』, thì với đặc tính của chiếc I.S. này, nó đã sớm có thể kết thúc trận đấu trong vòng 20s đầu tiên mà chẳng cần phải kéo tới hiện tại.” “À? Người ta… Người ta còn tưởng rằng Ye đồng học cố ý, không muốn cho Orimura với Alcott đồng học quá mất mặt. Nếu nói như vậy, chẳng phải là tình cảnh của Ye đồng học đang rất nguy hiểm sao? Liệu có thể bị thua trận hay không?” “Thua? Không, coi như năng lực thao tác của thằng nhóc đó có thua cả newbie, nhưng muốn nó thua trận thì hai con bé ngốc này còn chưa đủ sức.” Chifuyu nhìn về phía màn hình, đường cong nơi khóe miệng dần dần khuếch tán. ẦM!!! Cecilia và Ika lại một lần nữa đụng vào nhau. Đây không biết đã là lần thứ mấy hai người đánh vào nhau rồi. Từ lúc bắt đầu cho tới tận bây giờ, hai người bọn họ mang tiếng là ‘đồng minh’, nhưng trên thực tế lại càng giống như là đối thủ, không ngừng va chạm, không ngừng tước giảm tấm chắn phòng ngự của đối phương. Nếu tiếp tục như vậy thì đoán chừng chẳng cần Ye Jian chủ động ra tay, hai người này cũng sẽ tự động đem tấm chắn năng lượng của nhau đánh tới cạn sạch. Mà trong thi đấu I.S. chính thức, việc trị số năng lượng của lá chắn bị tuột về không, cũng gần như tương đương với việc đã cầm chắc thất bại. Cho nên, mãi tới khi mức năng lượng của lá chắn đã chỉ còn không tới một phần tư, hai thiếu nữ mới rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. “Cậu… Cậu đang trêu cợt tôi đúng không? Thứ dân!” Sắc mặt của Cecilia lúc này trở nên phi thường khó coi, đơn phương bị một nam nhân trêu đùa hí lộng, điều này khiến ojou-sama England cảm thấy bị sỉ nhục rất lớn. “Đúng vậy nha, Ye-san! Nếu như đường đường chính chính bị cậu đánh bại ngay chính diện, tớ với Alcott cũng không thể nói gì hơn. Nhưng nếu dùng âm mưu quỷ kế như vậy, vậy thì thật quá đáng.” Ika cũng dừng lại, trên tay siết chặt lấy vũ khí cận chiến của 『 Byakushiki 』 là Yukihira, thành thật nói. Mà không phải chỉ có Cecilia với Ika, ngay cả những nữ sinh đang ngồi dưới khán đài cũng đã bắt đầu phát ra những âm thanh phản đối. Thấy cảnh này, Ye Jian cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn bực mà gãi đầu. Mấy bé gái này quả nhiên là hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của hai từ ‘chiến tranh’, đối mặt với kẻ địch, chẳng lẽ chúng còn Fair play mà đường đường chính chính đánh với bản thân sao? Hoặc đánh với kẻ thù, chẳng lẽ bản thân còn chơi fair play với địch? Hơn nữa, coi như không xét tới khía cạnh đó, thì với sức mạnh của 『 Origin 』, nếu cậu mà đánh thật thì đó mới gọi là quá đáng, thậm chí không phải chỉ là quá đáng không. Nếu như cậu mà có năng lực thao tác như của hai con bé này thì còn đỡ, ít nhất thì cậu còn có thể khống chế sức mạnh phát ra của 『 Origin 』 để nó chỉ dùng sức mạnh ở mức ‘vừa đúng’, nhưng với năng lực khống chế chẳng khác gì là bằng 0 của cậu, cậu dám cá 100% là mình mà dám mở lớn thì hai con bé này không chết cũng phải tàn. Nhớ tới ánh mắt giống như nhìn quái vật của Houki mấy ngày trước, Ye Jian liền cảm thấy đau cả đầu. Được rồi, nếu đã như vậy, xem ra chỉ có thể dùng ‘tuyệt chiêu’. Hạ quyết tâm, Ye Jian giang hai tay ra. “Được rồi, vậy thì đường đường chính chính đánh bại hai người vậy.” “Rốt cục không trốn nữa sao? Nếu như vậy, để cho Cecilia này kết thúc trò chơi này đi.” “Thật có lỗi, người đánh bại Ye-sen chỉ có thể là tôi.” Hai thiếu nữ nhao nhao mà triển khai mức năng lượng tối đa, chuẩn bị dùng một chiêu bắt lấy Ye Jian. Thế nhưng, chỉ một phút sau, cảnh tượng hiện ra trước mắt lại khiến cho tất cả mọi người há hốc mồm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang