Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 28 : Ojou-sama khổ não.

Người đăng: strauss

Ngày đăng: 23:56 24-03-2019

“Không nỡ đánh… Đây tính là gì a! Là xem thường Cecilia này sao? Chẳng qua chỉ là thứ dân, là thứ dân, còn là nam tính.” Nhốt mình trong ký túc xá, Cecilia nằm trên giường lớn thơm tho mềm mại đã được sửa sang tỉ mỉ. Mái tóc vàng nhu thuận tùy ý mà tán lạc trên chiếc giường mới. Nằm ngước mặt lên trần nhà, Cecilia thậm chí không giống như ngày thường, tươm tất mà mặc đồng phục của học viện I.S; trong lòng tràn đầy tâm sự, thiếu nữ có phần bực bội mà nhìn nóc giường của mình, vừa không ngừng lẩm bẩm. “Không những dám trêu đùa hí lộng, thậm chí còn dám vận dụng phương pháp thô lỗ như vậy để đối xử với quý tộc như ta…” Vừa nghĩ tới việc một người cao quý ưu nhã như mình bị một người nam tính dùng phương pháp đáng thẹn như vậy mà trói lại ngay trước mắt của cả lớp, Cecilia không thể nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi. Thủ phạm của việc này, kẻ đầu sỏ khiến mình phải chịu nhục nhã như vậy, chính là cái tên nam tính duy nhất có thể điều khiển I.S. kia. Nam sinh gọi là Ye Jian kia, là nam tính duy nhất trong số các nam tính mà Cecilia từng gặp qua từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn không đem mình đặt trong mắt. Rõ ràng đi tới chỗ nào cũng đều là những gã nam nhân chỉ biết cúi đầu khom lưng với bản thân. Vậy mà hắn, chẳng qua chỉ là thứ dân, vậy mà… Tên đó tại sao lại dám xem thường mình? Thậm chí còn dám trêu đùa, hí lộng, thậm chí nhục nhã Cecilia này! “Ghê tởm! Tên thứ dân đó!” Từ nhỏ đã được nâng trên tay sợ té, ngậm trong miệng sợ tan; ojou-sama của England đã khi nào phải chịu khuất nhục như vậy. Thậm chí ngay cả phụ thân của mình, cũng chưa từng bao giờ có yêu cầu quá phận gì với mình. Trong thế giới nữ tôn nam ti mà nữ tính nắm giữ lấy sức mạnh có thể ảnh hưởng tới cách cục của thế giới này, thì nữ tính cho dù đi đến đâu, hầu như cũng đều sẽ nắm giữ lấy vị trí chủ đạo. Mà gia đình của Cecilia, càng là tiêu biểu bên trong tiêu biểu. Từ nhỏ, Cecilia đã được hun đúc và lớn lên trong môi trường như vậy: một mẫu thân nữ cường nhân, cùng một phụ thân không thể không ở rể. Sự hèn mọn cùng mềm yếu mà một nam tính có thể có, một ngày rồi lại một ngày, hiện ra trước mắt của Cecilia và dần ảnh hưởng tư tưởng của thiếu nữ. Kế thừa sự mạnh mẽ của mẹ mình, Cecilia từ nhỏ đã lập chí, rằng dù sau này phải kết hôn, cũng tuyệt đối sẽ không tìm loại nam nhân không có tiền đồ như vậy. Nhưng rồi sau đó, thế giới đột nhiên bị xâm chiếm, và thứ phát minh được gọi là I.S. sinh ra. Ước mơ về tình yêu của thiếu nữ, dường như cũng theo đó mà trở nên xa xôi khó vời. Địa vị của phái nữ bay lên, sự mềm yếu của phái nam trở nên càng thêm trầm trọng. Từ khi cha mẹ của Cecilia vì sự cố mà song song ly khai thế giới này, dẫn đến việc thiếu nữ phải thừa kế di sản khổng lồ từ mẫu thân, Cecilia thoáng cái liền trở thành một đại tiểu thư quý tộc nổi tiếng toàn Anh Quốc. Trong hoàn cảnh đó, thiếu nữ lại gặp phải nhiều phái nam vô năng mà tục tằng. Chỉ biết cúi đầu khom lưng nghe lệnh, chỉ biết nịnh nọt ton hót. Tinh anh buôn bán cũng thế, con cháu thế gia cũng thế. Cho đến tận hôm nay, Cecilia vẫn chưa thể gặp được dù chỉ là một nam tính có thể thoáng khiến cho mình hài lòng. Một cái cũng không có. Nói thật, lòng kiêu hãnh cùng tính cách cao ngạo của Cecilia, ở một mức cực lớn, chính là do đám nam nhân hèn mọn thường xuất hiện ở bên cạnh thiếu nữ nuôi dưỡng ra. Những kẻ đó thật sự là phái nam sao? Thật sự có tư cách gọi là phái nam sao? Ngay cả sống lưng cũng không thẳng còn nói gì là phái nam? Cho dù khom lưng quỵ gối nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy sống lưng thẳng tắp, đó mới là phái nam!! Thậm chí những năm gần đây, bởi chứng kiến quá nhiều phái nam hèn mọn lại ton hót, khiến cho Cecilia thậm chí từ trong tiềm thức bắt đầu sinh ra cảm giác phiền chán cùng nô dịch đối với phái nam. Vậy mà không ngờ, trong chính học viện I.S., nơi hội tụ tất cả các thiếu nữ tinh anh nhất của toàn thế giới này, Cecilia lại đụng phải một phái nam khiến ấn tượng của thiếu nữ về phái nam hoàn toàn bị phá vỡ. ‘Phái nam duy nhất trên thế giới có thể điều khiển I.S.’, danh hiệu này lúc đầu quả thực là đã khiến cho Cecilia sinh ra chút hứng thú. Nhưng, cũng vẫn chỉ là sinh ra chút hứng thú mà thôi. Nếu như kẻ này vẫn như những phái nam mà Cecilia từng nhìn thấy trước đó: nhu nhược, ton hót, hèn mọn, háo sắc, và không chút tiền đồ; vậy thì nói không chừng, Cecilia ngay cả chút hứng thú này cũng chẳng muốn duy trì. Rất may, nam sinh đó không phải như vậy, nhưng mà, Cecilia vẫn không thể vui nổi, bởi nam sinh này chẳng những thô lỗ, lại còn ác liệt như vậy. Căn bản là hoàn toàn không thèm để đại tiểu thư cao quý tới từ Anh Quốc như nàng vào trong mắt, thậm chí thân phận đại biểu dự khuyết sinh cũng bị đối phương làm lơ. Loại cảm giác mới lạ này, khiến cho Cecilia cảm thấy phẫn nộ, lại âm thầm chờ mong. Mẫu nam sinh mà mình chưa từng gặp phải bao giờ như vậy, Cecilia muốn gặp gỡ lần nữa. Nam sinh tự đại đó, rốt cuộc có điểm khác biệt gì với những người kia. Vì vậy, Cecilia đưa ra lời thách đấu. Nếu có thể đánh bại nam sinh này, khiến hắn trở thành nô lệ, vậy có lẽ hắn sẽ trở thành loại nam nhân không có tiền đồ giống những tên kia chứ? Cecilia dù mang lấy ý tưởng như vậy, nhưng sâu trong nội tâm, thiếu nữ lại dường như đang chờ mong một thứ hoàn toàn khác biệt. Một lần rồi lại một lần yêu cầu đối phương nói xin lỗi, cũng chính là vì thứ cảm xúc khác thường trong lòng kia đang tác quái. 【 Tất cả đàn ông trên đời này đều như vậy, đều giống như phụ thân của mình, giống như lũ nam nhân hèn mọn không có tiền đồ kia. 】 【 Hắn có lẽ chính là một kẻ duy nhất, trong số ngàn ngàn vạn vạn lũ nam nhân ti vi kia, hơi có chút tiền đồ. 】 Hai thanh âm, không ngừng thúc đẩy Cecilia tiến tới, tiếp cận, tìm hiểu về nam sinh khiến mình thấy hứng thú kia. Nam sinh gọi là Ye Jian. Nhưng rồi kết quả, thân là tinh anh trong tinh anh, cao ngạo lại kiêu hãnh, mình, trong một trận quyết đấu công khai, lại bị đối phương luân phiên trêu đùa hí lộng, thậm chí còn bị nhục nhã. Phẫn nộ, khuất nhục, hận không thể đánh cho hắn một trận khiến cho hắn phải quỳ gối trước mặt mình mà khóc nhè nhận lỗi. Có thể nói, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, cảm xúc của Cecilia trở nên chập chờm lớn như vậy vì một phái nam. Chỉ có điều, trong cảm xúc bị xấu hổ và giận gữ chiếm phần lớn, thiếu nữ lại bất ngờ sinh ra một chút chờ mong cùng kinh hỉ mà chính bản thân thiếu nữ cũng không nhận ra. Tuy hắn đáng giận lại ác liệt, ngoài ra còn thô lỗ hạ lưu, nhưng hắn, thật sự khác biệt, với tất cả nam tính còn lại mình từng gặp. Hắn, là đặc biệt. Con tim thiếu nữ vốn tưởng chừng đã chết lặng vì sự thất vọng vô chừng, nay lặng yên khôi phục sức sống. “Giả bộ đẹp trai với ga lăng gì chứ… Mặc dù đúng là hành vi của thân sĩ, nhưng Cecilia này sao có thể yếu ớt như vậy.” Bờ môi diễm lệ im ắng nhộn nhạo nổi lên một nụ cười không tên nhỏ bé chẳng dễ nhận ra. Vẫn chưa kết thúc, câu chuyện của nàng và hắn; nàng còn phải hiểu thêm nhiều hơn nữa… nhiều hơn nữa… về người nam nhân hoàn toàn bất đồng kia… toàn bộ. Liền quyết định như vậy, Cecilia siết chặt nắm tay tú khí của mình. ––––––––– phân cách tuyến ––––––––– “Khốn kiếp! Trứng thúi! Rất nhanh! Rất nhanh ta liền có thể nhìn thấy ngươi.” Trên chuyến phi cơ tới Nhật Bản, một thiếu nữ buộc tóc song mã vĩ ngồi ở khoang hạng nhất, chính đang phẫn hận mà nhìn chằm chằm vào một bức ảnh rực rỡ đã bị vạch đầy vết đao trên tay. Mặc dù hình ảnh đã rách tung tóe, nhưng diện mạo của người trong ảnh lại vẫn như cũ rất rõ ràng. Đó là một thiếu niên điển trai có mái tóc lãng tử màu tím bạc, đôi mắt màu hổ phách, trên mặt treo một nụ cười hiền lành vô hại. Thay vì nói đây là ảnh chụp người thật, bức ảnh này ngược lại càng giống như nhân vật nam chính trong các bộ truyện tranh nữ. Nhưng mà, một thiếu niên ưu tú như vậy, lại đang bị người thiếu nữ này ghi hận. Không biết từ lúc nào, trong tay thiếu nữ đã xuất hiện một cây kim thép bén nhọn. “Ta đâm chết ngươi! Đâm chết ngươi! Cho ngươi thương hại ta! Cho ngươi dám bố thí ta! Cho ngươi giành danh ngạch đệ nhất dự khuyết sinh của ta! Khốn kiếp! Đại trứng thúi! Ta đâm chết ngươi! Đâm chết ngươi! Đâm chết ngươi!” Thiếu nữ song mã vĩ lộ ra cặp răng mèo, điên cuồng mà tàn phá lấy tấm ảnh chụp. “Chờ xem! Đại trứng thúi! Chờ tới lúc gặp được, ta nhất định phải đánh ngươi một trận nhớ đời!” Đây chính là mục đích lớn nhất của thiếu nữ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang