Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 197 : Hôn

Người đăng: strauss

Ngày đăng: 03:15 20-03-2018

Julia cũng không biết là Ye Jian cụ thể đang muốn làm gì, thế nhưng, thiếu nữ hiểu được rằng Ye Jian làm như vậy tuyệt đối là có dụng ý của cậu. Cho nên, dù rằng Ye Jian không hề hạ bất cứ mệnh lệnh nào với Julia, thiếu nữ vẫn chủ động ra tay ngăn cản Yukina xen vào việc cậu đang làm. Mà Yukina, sau khi bị Julia cản lại, dường như cũng nhanh chóng bắt được cái gì. Trong cảm nhận của Yukina, Ye Jian mặc dù quả thật là một khốn kiếp biến thái yêu thích tiểu loli, nhưng về bản chất thì cậu lại không xấu. Không, nếu chỉ xét tới việc đối xử với người bên cạnh thì Ye Jian không thể nói là xấu, mà phải là quá tốt, tốt tới không còn gì để nói. Có thể nói rằng với những người mà Ye Jian thừa nhận, cậu quả thực là một người tốt, không thể tranh luận gì về điều đó. Rõ ràng thực lực rất mạnh, vô cùng mạnh, mạnh đến không biết đâu là điểm cuối; thế nhưng từ khi quen biết với cậu đến nay, Yukina chưa từng thấy Ye Jian vênh mặt hất hàm sai khiến ai lần nào, nếu không muốn nói rằng cậu thật sự quá hòa ái và thân thiện so với những kẻ có sức mạnh ‘đồng cấp bậc’ khác. Trải qua suốt quãng thời gian ở chung vừa qua, Yukina hầu như đã hoàn toàn hiểu được rằng tại sao trong trường học, lại có quá nhiều học sinh ưa thích và vâng lời cái kẻ mà mình vẫn gọi là ‘thiếu đứng đắn’, ‘biến thái’, ‘lolicon’ này như vậy. Đó hoàn toàn không phải là vấn đề về dung mạo hay khí chất, mà là một thứ còn bản chất hơn. Tuy nhiên biểu hiện thì rất xấu xa, nhưng nội tại lại đáng tin và dịu dàng ngoài sức tưởng tượng. Mặc dù lúc bình thời thì rất không đứng đắn, nói năng đôi lúc cũng rất là thô lỗ, nhưng trong hành động thì thỉnh thoảng lại thường vô ý toát ra những cử chỉ nhỏ quan tâm khá bí ẩn khiến người ta ấm lòng. Mà các học sinh trong trường, nói theo nghĩa nào đó thì đều là một lũ quỷ thành tinh, chúng tinh ý hơn mức người lớn có thể tưởng tượng rất nhiều, cho nên chúng đương nhiên cảm nhận được sự quan tâm dịu dàng nằm trong những hành vi nhỏ đó. Cũng vì thế không thể trách được tại sao ở trong trường, Ye Jian lại được các học sinh yêu thích tới như vậy. Mặc dù nói rằng, phương thức mà Ye Jian giành được tình cảm của các học sinh có phần giống với cách giao thiệp của các chính trị gia, đó là đem bản thân đóng gói lại thành một hình mẫu hoàn hảo và cao lớn hơn, rồi dùng thái độ hòa ái và quan tâm khiến người khác có cảm giác thụ sủng nhược kinh mà giành được uy tín, sự tin phục, thậm chí là tình cảm của người đối diện. Nhưng cái điểm khác quan trọng nhất ở đây, là những điểm vốn phải là ‘giả tạo’, khi ở trên người Ye Jian lại hoàn toàn trở thành ‘chân thật’. Sự ưu việt của cậu là chân thật, sự mạnh mẽ của cậu là chân thật, sự hoàn hảo của cậu cũng là chân thật, và sự bình dị không chút cao ngạo với người cậu quan tâm cũng là chân thật. Vì chân thật, nên khác biệt. Cậu không cần phải có bất cứ giả tạo nào. Hoặc cũng có lẽ là, ‘giả’ đối với cậu, cũng là ‘thật’. Ác ma, là gian ngoa, dối trá, mà xảo quyệt. Ác ma, thiện biến. Trong mắt của Yukina, Ye Jian là một người phi thường mâu thuẫn. Khi thì bá đạo, khi thì dịu dàng; khi thì tà mị, khi thì hiền từ; khi thì lỗ mãng, khi thì cẩn trọng; khi thì khoáng đạt, khi thì chấp nhất; khi thì bao dung, khi thì hẹp hòi. Càng tiếp xúc và tìm hiểu, thì sẽ càng cảm thấy mình không thể nào nhìn thấu. Tựa như lỗ đen nằm sâu trong dải ngân hà, càng tới gần, kết quả chỉ có thể là càng lún càng sâu, mãi đến khi đã hoàn toàn không thể tự kềm chế mà bị nuốt chửng. Cho nên, ý thức được điều này, Yukina sau khi suy nghĩ cẩn thận thì cũng chợt phát hiện ra, có vẻ như, Ye Jian đối xử với chí hữu của mình như vậy không phải là vì tức giận. Nếu thực sự tức giận, Ye Jian sẽ không lề mà lề mề, nói nhảm nhiều như thế. Với tính cách của cậu thì khi phẫn nộ, cậu tuyệt đối sẽ không lãng phí nước miếng mà ngồi tranh cãi và đe dọa như thế, cậu chỉ dùng hành động để khiến đối phương phải xám hối và khuất nhục trong đau đớn cùng tuyệt vọng. Nhưng từ nãy đến giờ, theo những gì Yukina nhìn thấy, Ye Jian chỉ dường như đang muốn dùng ngôn ngữ kết hợp với chút hành động nhỏ mà kích thích chí hữu của mình. Mặc dù hành vi của cậu theo nghĩa nào đó thì thật sự là rất quá đáng đối với một cô gái, nhưng với kẻ địch thì đây quả thực là quá đỗi dịu dàng rồi. Mà Ye Jian lại không phải là kẻ biết dịu dàng với kẻ địch, Yukina biết chắc là như thế. Nếu vậy, chỉ còn một đáp án, dù khó tin, nhưng lại là duy nhất có thể giải thích cho chuyện này, đó là Ye Jian không xem chí hữu của mình như địch nhân. Mà nếu không xem như địch nhân, vậy hành vi của cậu lúc này, là có ý gì? “… Sao vậy? Chẳng lẽ Yukina-chan cũng muốn đồng cam cộng khổ chung với chí hữu của mình sao?” Trong lúc Yukina còn đang cúi đầu suy tư, thì đột nhiên, một giọng nói mang theo vẻ cười cợt đầy xấu xa chợt vọng vào trong tai. Sau đó, không đợi Yukina kịp mở miệng trả lời, tiếng kêu lo lắng của người chí hữu cũng lập tức vang lên, hốt hoảng mà ngăn cản: “Không! Không! Đừng tới đây, Yukina-chan! Cái tên này là thứ biến thái! Chuyện gì hắn cũng có thể làm được! Đừng để ý tới chị, chị không sao hết! Toàn thân của chị, là chiến vũ sư, từ đầu đến chân đều bao trùm lấy nguyền rủa, nếu hắn dám làm gì chị, hắn tuyệt đối sẽ chết nhanh hơn. Tới lúc đó, chúng ta chỉ cần liên thủ giải quyết kẻ đồng lõa kia nữa là có thể tự do rồi.” Lời này, nghe có vẻ phi thường đần, nếu thực sự muốn giết đối phương, ai lại đi tiết lộ bí mật ra như vậy? Hơn nữa còn là gào lớn như thế, cứ như là đang sợ cái tên đầu sỏ là Ye Jian không nghe được ấy. Thế nhưng, những người ở đây, tất cả đều là người thông minh, nếu không muốn nói là vô cùng thông tuệ. Nhất là Ye Jian, cậu hầu như ngay lập tức đã hiểu được ý đồ của thiếu nữ. Thật là một đòn tâm lý xuất sắc! Cái chết, luôn luôn là thứ khiến nhiều người kiêng dè. Khi đứng trước cái chết dần tiếp cận trong gang tấc, thật sự rất khó để có thể giữ được dũng khí của bản thân. Dù có nói ba hoa chích chòe như thế nào đi nữa, nhưng khi thật sự đối mặt với cái chết, có mấy ai dám nói là mình không sợ hãi và kiêng dè đây? Nếu là bậc anh hào thì không nói làm gì, nhưng trong mắt của thiếu nữ, Ye Jian chỉ là một tên lolicon biến thái, mà kẻ như thế, tuyệt đối không thể có lòng dạ của bậc anh hào mà dám trực diện với cái chết, thậm chí là ngó lơ việc cái chết càng lúc càng tiến gần. Chỉ cần Ye Jian có một chút e dè, không dám động thủ vì nguyền rủa trên người của thiếu nữ, vậy thì việc tự bảo vệ mình cùng kéo dài thời gian cho tới khi nguyền rủa phát động là hoàn toàn khả thi. Chỉ cần kéo dài được thời gian tới lúc nguyền rủa phát động, vậy thiếu nữ sẽ là kẻ chiến thắng, vì khi đó, Ye Jian sẽ chết chắc. Quan sát kết cấu của hệ thống nguyền rủa đặt trong cơ thể của thiếu nữ, Ye Jian thầm than. Nếu có kẻ kẻ tầm thường nào mà bị thiếu nữ này nhắm vào, phỏng chừng gần như 100% là kẻ đó không thể nào sống sót. Trước không nói việc tiềm lực của thiếu nữ về mặt này bất phàm tới bao nhiêu, chỉ riêng việc ám sát và nguyền rủa là sở trường của Chiến Vũ Sư, mà thiếu nữ lại là một chiến vũ sư xuất sắc, cũng đã đủ để làm bằng chứng cho năng lực sử dụng nguyền rủa của thiếu nữ rồi. Việc trên người thiếu nữ trải đầy nguyền rủa cũng không phải là nói dối, bởi vì chỉ cần thiếu nữ muốn thì mọi thứ thiếu nữ chạm vào, thậm chí là chính bản thân của thiếu nữ, cũng đều có thể trở thành môi giới của những lời nguyền vô ảnh vô hình độc ác và đáng sợ nhất. Nhưng tàn niệm, người mà thiếu nữ đang phải đối mặt lại là Ye Jian, sao có thể dùng lẽ thường để cân nhắc. Cười tà mà đặt tay lên chiếc đùi ngọc thon dài của thiếu nữ, bàn tay nóng rực dọc theo làn da trơn trượt và non mềm của thiếu nữ, lần lượt, chậm rãi mà sờ mó, vuốt ve. Thân thể vốn chưa bao giờ bị khác phái chạm vào, nay lại bị thiếu niên tra tấn và khinh bạc như vậy, thiếu nữ lập tức run lên, sau đó khản cả giọng mà hét lên ầm ĩ. “A… ~~~ ngươi! Dừng tay! Đừng đụng ta! Đồ biến thái! Ngươi không nghe thấy ư? Trên người của ta đã sớm bao trùm nguyền rủa! Nếu ngươi dám.. Ô ~~ ngưa ngứa ~~~~ .” “Không phải ta đã nói rất nhiều lần rồi sao? Đằng nào thì cũng phải chết, tại sao ta không chọn cách chết sung sướng một chút? Ta cần để ý thứ vô nghĩa đó sao, với ta hiện tại? Hà hà, chỉ cần ăn tươi hai món ăn tươi ngon, non mềm, mọng nước các ngươi xong, vậy thì dù phải chết thì ta cũng vẫn kiếm lời. Chậc, nói vậy chắc thời gian cũng không nhiều rồi, giờ ta cứ ăn sạch ngươi trước đi, ha?!” Nói xong, Ye Jian lộ ra nụ cười ác quỷ quen thuộc mà bắt lấy hai vai của thiếu nữ rồi đè xuống, đầu cũng dần dần tiến tới gần thiếu nữ. Lúc này, cậu chẳng khác gì những tên thiếu gia cặn bã đang muốn cưỡng ép con gái nhà lành. Câu nói cuối cùng của Ye Jian khiến cho thiếu nữ cực độ bối rối. Gương mặt dần tiếp cận, hơi thở nóng rực, tất cả đều khiến gai ốc trên người của thiếu nữ đều nổi lên, sắc mặt đỏ chót. Hai vai bị giữ chặt, linh lực biến mất, thiếu nữ cũng chỉ có thể gắt gao mà nhắm nghiền hai mắt lại, mặt quay sang một bên. “Ah ~~~ ngươi! Ngươi muốn làm gì! Bỏ đi! Tránh ra! Đừng đụng ta! Đừng ————” Nhưng Ye Jian dường như không có ý định để cho thiếu nữ có cơ hội để lẩn trốn. Tay trái trượt xuống, sau đó một hơi ôm lấy eo thon nhỏ nhắn và mềm mại của thiếu nữ, tay phải thì bắt lấy quai hàm đáng yêu mà khẽ dùng sức, ép thiếu nữ phải quay đầu lại thẳng về phía mình. “Híz-hà-zzz ~~! Thơm quá nha ~ . Mùi hương này, hẳn không phải là nước hoa chứ?” Dán vào chiếc cổ thiên nga trắng nõn của thiếu nữ mà hít một hơi thật sâu, Ye Jian khẽ thầm thì vào tai thiếu nữ. Ngay lập tức, toàn thân của thiếu nữ nhịn không được mà trở nên cứng ngắc, âm thanh thốt ra từ miệng nhỏ cũng thốt nhiên mà im bặt. “… ngươi gọi là Sayaka đúng không? Không biết tới giờ, ngươi có còn giữ lại nụ hôn đầu tiên hay không, cô bé?” “Cái ————” Đôi mắt hoa lệ màu khổng tước thạch lập tức mở to vì câu nói bất chợt của Ye Jian. Và rồi, dường như đang chờ đúng thời khắc này, Ye Jian lập tức cúi đầu mà ngậm lấy đôi môi nhỏ của thiếu nữ. Sau đó, ngay lúc thiếu nữ còn đang sững sờ, Ye Jian liền một hơi mà cạy mở đôi răng ngà của thiếu nữ mà len lỏi vào trong. Cảnh tượng này, không chỉ khiến cho thiếu nữ như gặp sét đánh, mà ngay cả Yukina đang ngồi một bên cũng trợn mắt há hốc mồm, lộ ra vẻ ngốc trệ khó thể tin nổi. Mặc dù, Yukina cũng đã bắt đầu hiểu được là Ye Jian có mục đích đặc biệt nào đó, nhưng mà dường như hoàn toàn không cần phải làm tới nước anày đi? “Chậc… Hương vị không tệ, rất có đặc điểm, nếu không muốn nói là rất có mùi vị riêng. Nhất là khi, dường như ngươi cũng không ghét, đúng không?” “————!!” Thân thể đang kéo căng, sau câu nói này của Ye Jian thì bắt đầu nhịn không được mà phát run, đôi mắt trừng to cũng bắn ra những tia sáng được gọi là xấu hổ và phẫn nộ tới mức thực chất hóa. Tiếng rít chói tai của thiếu nữ phá tan cổ họng mà nhảy ra và vang vọng toàn bộ con tàu. “—— AH ~~~~!! NGƯƠI… NGƯƠI… NGƯƠI… NGƯƠI DÁM… TA MUỐN… TA NHẤT ĐỊNH PHẢI GIẾT ———— A… ~~~!?” Chỉ là, không đợi thiếu nữ kịp nói xong, Ye Jian lại một lần nữa dùng miệng ngăn chặn đôi môi của thiếu nữ. Lần này, thời gian hôn càng thêm dài lâu. Lúc thiếu nữ kịp hoàn hồn, thì đã thấy Ye Jian đã lại ngẩng đầu lên, và cậu lại hỏi: “Chán ghét sao?” “———— ah ~~~~ ngươi… ngươi… khốn kiếp! Biến thái! Hạ ———— A… ~~~!” Thiếu nữ đáng thương, lại một lần nữa bị thiếu niên gặm lấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang