Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 127 : Đoán thử xem nào?

Người đăng: strauss

Ngày đăng: 20:25 01-01-2018

Bóng người đột nhiên xuất hiện ở sau lưng khiến La Folia hoảng hồn. Cô bé giật mình và hoảng sợ mà kêu lên: “———— ngươi…ngươi là ai? Tập kích sứ đoàn của Aldegyr vì mục đích gì?” Người mới vừa rồi còn đang đứng ở trước mặt cách đó khá xa, giờ lại đột nhiên xuất hiện ở sau lưng mà không có chút dấu hiệu nào, tình huống này nếu gặp phải người thường, phỏng chừng là đã hét toáng lên, thậm chí là co giò chạy trốn. Thế nhưng, La Folia thì lại không như vậy. Là đệ nhất hoàng nữ của Aldegyr, từ nhỏ, cô bé đã phải tiếp nhận một nền giáo dục đặc biệt, điều này ban cho cô bé những tố chất mà người bình thường không thể nào có. Đối mặt với tình huống mà mình không thể nào hiểu nổi, thiếu nữ chỉ chợt hoảng sợ một chút, rồi sau đó lập tức lấy lại tỉnh táo và trở nên cảnh giác tối đa. Từ sau lưng, cô bé rút vũ khí của mình ra, đó là một cây súng ngắn tinh xảo được trang trí xinh đẹp tựa như một chiếc kèn sáo bằng vàng. Mặc dù có vẻ ngoài tinh xảo cứ như là vật trang trí, thế nhưng tuyệt đối không nên coi thường sức mạnh của cây súng này, một phát đạn của nó thậm chí có thể tạo ra chấn động ma lực không thua những khẩu súng thần công, và uy lực cũng không hề kém cạnh. Đây là súng phép thuật chuyên dùng để đối phó với ma tộc được rèn đúc riêng cho đệ nhất hoàng nữ của Aldegyr, viên đạn được nạp ở bên trong cũng là đạn đặc chế, mỗi một viên đều là đạn được sản xuất riêng, ẩn chứa một lượng linh lực lớn được áp súc theo quy trình đặc biệt. Mỗi một viên đạn bắn ra, chỉ cần trúng một phát thì xem như có là ma tộc cấp cao đi nữa cũng phải trọng thương. Có thể nói rằng khẩu súng mà cô bé đang cầm là một thứ vũ khí hoàn hảo vừa có sức công phá mạnh, vừa có sức xuyên thấu cực kỳ ưu tú. Chỉa nòng súng vào ngực của người vừa xuất hiện ở sau lưng mình, La Folia với bộ đồng phục lễ trang quân đội hoa lệ, từ từ mà triệt thoái về phía sau, vẻ mặt của cô bé đầy cảnh giác. “Biết rồi mà còn cố hỏi, có ý nghĩa sao?” Đang triệt thoái về phía sau thì nghe đối phương hỏi như vậy, La Folia khó hiểu mà hỏi lại: “Gì?” Thận trọng mà lùi về sau, La Folia cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà tới. Mặc dù dung mạo của đối phương thật sự khiến La Folia cảm thấy ngoài ý muốn, đối phương có ngoại mạo, khí chất, và thái độ rất là ôn hòa và dễ gần; thế nhưng đối mặt với người có khí chất, dung mạo, và thái độ ôn hòa như vậy, La Folia lại cảm thấy sự nguy hiểm vô cùng mãnh liệt. Không phải là đối phương có biểu hiện dối trá hay lòng mang ác ý, chỉ đơn thuần là thực lực của đối phương khiến La Folia cảm thấy như vậy mà thôi. “Là công chúa thiên tài nổi tiếng của Aldegyr, tôi nghĩ cô có thể đoán được nguyên nhân tại sao tôi ở đây chứ? Điều đó còn cần phải hỏi nữa sao?” Thiếu niên tuấn mỹ tựa như một vị hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh nhìn La Folia với một nụ cười nghiền ngẫm, sau đó, thiếu niên lại một lần nữa đột nhiên biến mất một cách quỷ dị ngay trước mặt của La Folia. “————!?” Ý thức được chuyện không ổn, La Folia lập tức tựa lưng vào tường và siết chặt khẩu súng của mình, cảnh giác mà nhìn khắp xung quanh. “Kẻ tập kích là thú nhân, là phần tử khủng bố của phái Hắc Tử Hoàng. Thế nhưng mi không phải. Mi có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở đây, cũng có thể vô thanh vô tức biến mất và xuất hiện sau lưng ta, nếu mi là khủng bố thì hoàn toàn có thể thực hiện việc bắt cóc một cách dễ dàng khi ta ngủ say, không cần phải tập kích lộ liễu như hiện giờ. Năng lực này của mi, là ma thuật kiểm soát không gian cấp cao, đúng không?” Dằn sự bối rối trong lòng xuống, sự cao ngạo của một hoàng nữ không cho phép La Folia mất tỉnh táo vào lúc này. Mặc dù hiện đang phải đối mặt với một kẻ địch mạnh tới khó có thể phản kháng, thế nhưng tuyệt đối không thể mất tỉnh táo. Sự tỉnh táo luôn là một trong hai tố chất ưu tiên hàng đầu của tất cả các thượng vị giả, tố chất còn lại là quyết đoán. Nếu người này không động thủ ngay khi vừa bị phát hiện, lại biểu hiện đùa cợt như mèo vờn chuột thế này, vậy thì ước đoán đối phương không phải là kẻ tập kích, mà là phe thứ ba tới đây với mục đích khác. Rốt cục là địch hay bạn? Trước khi hiểu rõ được lập trường của đối phương thì tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Đây là trực giác của La Folia. “Ừm! Rất không tồi! Không! Nên nói là rất tốt! Chỉ mới mười mấy tuổi mà đã có được tâm trí vững chắc và tỉnh táo như thế này, không hổ là trưởng công chúa của Aldegyr.” Lời tán thưởng không chút keo kiệt nào vang lên từ sau lưng của La Folia. Khoan đã! Sau lưng? Tại sao lại là sau lưng? Quay phắt lại và nhìn về phía sau, quả nhiên, gương mặt đẹp trai kia lại hiện ra và bên mép vẫn treo một nụ cười nghiền ngẫm đầy thích thú. “—— ngươi…ngươi…” Hơi lảo đảo mà lùi về sau, lần này, La Folia thật sự có chút kinh hoảng. Bức tường thép ma thuật đặc chế mà cả khẩu súng của cô bé cũng chưa chắc có thể bắn thủng, đối phương lại có thể tùy ý xuyên qua như không có gì, năng lực ‘xuyên tường’ đáng sợ như thế này… “Chà ~ ! Nhìn phản ứng của cô lúc này thì xem ra vẫn còn chưa đoán được ý đồ của tôi khi tới đây đúng không, công chúa điện hạ?” Vẫn nở một nụ cười bình dị đầy gần gũi, thiếu niên tiến lại gần. Mặc dù đối phương đang cười với một nụ cười bình dị và gần gũi, thế nhưng vào lúc này, ở trong mắt của La Folia, nụ cười của đối phương còn nguy hiểm hơn cả nụ cười của ác ma nơi địa ngục. “Mi… Ta biết, mục đích của mi nhất định là ta. Thế nhưng, có một điểm ta vẫn không thể hiểu được.” “Ồ?” “Nếu năng lực của mi đặc biệt như vậy, có thể vô thanh vô tức mà xuyên qua không gian, thậm chí là xuyên qua cả vật phẩm phép thuật như vừa rồi, vậy như đã nói trước đó, tại sao ngươi không trực tiếp bắt lấy ta? Mi hẳn có vô số cơ hội để làm điều đó. Cố tình lộ diện như vậy, chẳng phải sẽ khiến ta cảnh giác sao? Hoặc là, mục đích của mi chỉ đơn thuần là muốn trêu chọc một cô bé, không, một công chúa vị thành niên như ta?” Cố gắng để cho mình giữ tỉnh táo, thế nhưng khi nói ra những lời này, trái tim của La Folia hầu như đập bình bịch với tốc độ nhanh chưa từng có, hơi thở cũng có chút nghẹt lại như muốn hít thở không thông. Dù sao thì cô bé vẫn chỉ mới có 14 – 15 tuổi, cho dù tâm trí có vượt xa bạn cùng lứa tới mức nào đi nữa thì khi phải đối mặt với một kẻ địch vượt quá xa năng lực hiểu biết của mình như thế này, cô bé vẫn cảm thấy khẩn trương và lo sợ. Nhất là khi đây lại là lần đầu tiên. “Thật đáng tiếc! Lần này cô đoán sai rồi, công chúa điện hạ.” “…?” Đoán sai? Nhìn vẻ mặt tiếc hận của vị khách không mời mà đến, La Folia cảm thấy có chút giật mình và khó hiểu. Mục đích của đối phương không phải là mình? Vậy đối phương rốt cục có mục đích gì? Bỏ qua cơ hội tốt nhất để bắt mình, cũng không phải là vì trêu chọc mình, còn xác định rằng mục đích không phải là mình. Nếu tổng kết lại, vậy kết quả là gì? Nhất thời, La Folia có chút đoán không được. Thế nhưng đã không còn thời gian để cô bé tiếp tục suy đoán nữa rồi, bởi vì trong lúc cô bé còn đang suy tư thì âm thanh của thiếu niên lại một lần nữa vang lên từ phía sau, hơn nữa còn… rất gần. “Thôi được rồi! Nếu công chúa điện hạ đã đoán không ra, vậy để tôi dùng hành động để giúp cho cô minh bạch đi.” Ngay lập tức, toàn thân của La Folia lập tức kéo căng, tấm lưng ngọc trắng nõn của cô bé cũng lập tức trở nên ướt đẫm. Nguy hiểm! Đối phương muốn ra tay rồi! Không kịp suy nghĩ, La Folia dùng tốc độ nhanh nhất để quay người lại. Với tất cả phản ứng, năng lực và kỹ năng mà mình đã rèn luyện được từ các chương trình học chiến đấu do hoàng thất cung cấp, La Folia nổ một phát súng về hướng phát ra âm thanh. “ẦM ——————!!” Một tiếng nổ cực lớn vang lên, ma lực và khí lãng bùng lên từ nòng của khẩu súng cuốn về bốn phía với hình thức mà cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Khẩu súng của La Folia vốn đã là súng chuyên dụng để đối phó với ma tộc, đạn bên trong lại là đạn có sức công phá và xuyên thấu cực lớn, một phát súng bắn ra có thể khiến cho cả ma tộc cấp cao cũng phải phi thường kiêng dè. Một thứ vũ khí như thế, một khi sử dụng ở cự ly gần, hậu quả tuyệt đối là vô cùng thảm khốc, La Folia có thể sẽ phải bị thương nghiêm trọng vì bị sức công phá của viên đạn nổ tung ở cự li gần làm cho liên lụy. Bất quá bây giờ đã không còn cách nào khác, cũng chỉ còn cách này. Thế nhưng mọi chuyện lại không xảy ra như những gì La Folia tưởng tượng, cô bé ngốc trệ mà nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt mình. Hoàn toàn không có vụ nổ nào diễn ra, cũng không có cảnh máu thịt văng tung tóe của vị khách không mời mà tới. Tất cả những gì mà đôi mắt tây dương màu ngọc bích của La Folia có thể nhìn thấy chỉ là, viên đạn vốn có thể khiến cho một ma tộc cao cũng phải tan xương được bắn ra từ khẩu súng của mình, đã bị đối phương bắt lại bằng tay không. Đúng! Là bằng tay không! Chính xác là ngón trỏ cùng ngón giữa của đối phương hiện đang kẹp lấy viên đạn màu vàng được bắn ra từ khẩu súng của cô bé. La Folia tuyệt đối không nhìn lầm, viên đạn màu vàng đó tuyệt đối là viên đạn đặc chế được bắn ra từ súng của mình, bởi hoa văn và kiểu dáng của nó mang theo phong cách đặc trưng mãnh liệt của hoàng thất Aldegyr. Viên đạn đắt đỏ có uy lực kinh khủng được các vu nữ ( miko ) và linh môi ( Miko ) dốc sức chế tạo, giờ lại bị đối phương bắt lấy chỉ với hai ngón tay, nhất là khi viên đạn còn được bắn ra từ khẩu súng của cô bé. Đây quả thực là một sự thật không thể tin được. “Hầy, nói bắn là bắn, thật quyết đoán. Nhưng mà kiểu đạn này đắt lắm đó. Mặc dù cô là công chúa của một quốc gia, nhưng cũng không nên lãng phí như vậy chứ. Một viên đạn kiểu này, nếu chỉ nói riêng chi phí sản xuất, chắc đủ cho một gia đình bình thường ba người sống hết nửa đời đi? Đó là còn chưa nói tới việc thứ này có muốn mua cũng không được.” Mở miệng nói như thế, sau đó vị khách không mời chậm rãi bước tới gần La Folia. Rung động, đồng thời ý thức được nguy cơ, La Folia lùi về sau và cuống quýt nghĩ đối sách. Cô bé biết rõ rằng kẻ này nếu như là ma tộc, vậy tuyệt đối không phải là một ma tộc cấp cao bình thường. Ngay cả đạn phép thuật bắn ra từ súng của mình cũng không thể làm gì được đối phương, xem ra, cũng chỉ còn biết trông chờ vào vật kia. Siết thật chặt hai tay, La Folia giơ khẩu súng của mình lên, chỉa phần gai nhọn về phía kẻ địch. “———— wagami ni yadore, kamigami no musume. Gunzei no mamori-te. Ken no jidai. Shōri o motarashi, shi o hakobu mono yo! ( Con gái của các vị thần ẩn giấu trong tôi. Đấng bảo hộ cho những đội quân, thời đại của kiếm, kẻ mang đến thắng lợi, kẻ trao ban cái chết ).” Chú ngữ vang lên, và mũi gai nho nhỏ vào giờ khắc này bỗng nhiên bùng phát ra ánh sáng thần thánh mãnh liệt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang