Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 280 : Báo thù tỷ muội

Người đăng: strauss

Ngày đăng: 06:56 11-07-2018

Khu dân cư cao cấp của đảo Itogami, nhà Minamiya —— Hiện tại, tòa dinh thự này đã không còn một bóng người, chủ nhân của nó, hiện đang có mặt ở khu vực bị bỏ hoang của đảo Itogami để chứng chiến một cuộc đại chiến mang tính lịch sử. Mà giờ phút này, tòa dinh thự trống rỗng của ma nữ đại nhân đang phải nghênh tiếp hai vị khách nhân xinh đẹp tới từ Ikusaō Ryōiki. “Onee-sama, nơi này chính là nhà của tên bại hoại đã bắt chị làm nữ hầu? Tố thể số 12… Avrora cũng ở đây sao?” Người vừa mở miệng trước là một thiếu nữ khả ái tóc dài màu đen, gương mặt xinh đẹp với những đường cong đoan chính như được điêu khắc tạo cho thiếu nữ một vẻ đẹp nổi bật. Vẻ ngoài thoạt trông như vừa mới trưởng thành, trên gương mặt của thiếu nữ thậm chí vẫn còn bảo lưu lại chút ngây thơ hồn nhiên động lòng người. Chỉ bất quá hiện giờ, thiếu nữ lại đang trừng mắt, nghiến răng; trên gương mặt xinh đẹp thậm chí lộ rõ vẻ tức giận như muốn bênh vực kẻ yếu. Đi bên cạnh cùng với thiếu nữ là một nữ tính khác có vẻ ngoài đoan trang, cũng chính là người vừa được thiếu nữ gọi là ‘onee-sama’. Bộ đồ công sở đoan trang, ngoại mạo xinh đẹp, khí chất cẩn thận tỉ mỉ, trên dung nhan xinh đẹp không có bất kỳ vết trang điểm nào. Vẻ ngoài và khí chất hiện tại của người nữ tính này, nếu như tăng thêm một mái tóc ngắn ngang vai thì phỏng chừng sẽ khiến cho người ta liên tưởng tới những mẫu người như là nhà nghiên cứu hoặc nhà khoa học. Bất quá, điều đáng tiếc… không, hẳn phải nói là may mắn, vì người nữ tính này có một mái tóc đen dài hơi cuộn sóng. Vóc người hấp dẫn lại nổi bật, xiêm y đoan trang lại ngay ngắn, khí chất cẩn thận mà tỉ mỉ, kết hợp với dung mạo xinh đẹp và một mái tóc dài cuộn sóng bồng bềnh; tất cả những điểm đó, tạo cho người nữ tính này một vẻ đẹp vô cùng nổi bật, phỏng chừng dù đi tới bất cứ chỗ nào cũng sẽ được rất nhiều người theo đuổi. “Verry, chị đã nói với em rất nhiều lần, đây là quyết định của chính chị. Nếu không nhờ có chủ nhân, thì giờ thành viên của nhà bá tước Caruana chúng ta cũng chỉ còn lại có một mình em rồi. Em phải học được cách biết ơn mới đúng.” Đối với đứa em gái vẫn còn thuần chân của mình, Liana với tư cách là một người chị, cô vẫn luôn rất muốn cho em gái của mình trưởng thành, thế nhưng cô lại không có cách nào để có thể trở nên nghiêm khắc với em gái. “Thế nhưng mà, cho dù như vậy, người kia cũng không cần phải để cho nee-chan đi làm ‘nữ hầu’ chứ? Phải biết hiện tại nee-chan cũng đã kế thừa tước vị bá tước, người kia ————” “Được rồi, Verry.” Không đợi em gái mình nói xong, Liana đã đưa tay ngăn cản: “Em phải biết là hiện giờ, nhà chúng ta đã không còn là nhà bá tước của lúc trước. Từ khi cha qua đời tới nay, nhà Caruana cũng đã chỉ còn trên danh nghĩa. Quý tộc mà không có lãnh địa, vậy thì có khác gì so với bình dân chứ?” Tự giễu mà than nhẹ, trong lòng của Liana cũng không nhịn được mà trỗi lên nỗi căm hận đối với kẻ đã gây ra tai họa cho gia tộc mình. “Onee-sama! Chúng ta nhất định phải báo thù cho phụ thân đại nhân, đám hung quỷ ghê tởm đó, còn có kẻ tiếp tay cho chúng, chúng ta nhất định phải giết sạch tất cả bọn chúng! Chúng ta tuyệt đối phải giết chết lũ hung quỷ cùng tên buôn lậu súng ống Baluta • Zar • Zaharias chết tiệt đó!” So với Liana, người biết cách cất giấu nỗi căm hận, thì Verdiana • Caruana, hoàn toàn là một cô bé ngây thơ nghĩ gì nói đó, sự căm hận tới thấu xương lộ rõ trên gương mặt còn chút ngây thơ. Đó là sự căm hận bất động đái thiên đối với kẻ đã khiến cho hai chị em cửa nát nhà tan, khiến cho nhà bá tước Caruana phải mang lên cái mác của sự sỉ nhục, lũ hung quỷ hạ đẳng và tên buôn vũ khí Baluta • Zar • Zaharias. Đúng! Tiện thể nói luôn, ‘hung quỷ’ là cách gọi dùng để chỉ những ma cà rồng hạ đẳng không có năng lực triệu hồi kenjuu sống trong lãnh thổ của chiến vương. Chúng là một lũ cặn bã chỉ biết cướp bóc cùng phá hoại, hành vi của chúng, thậm chí khiến cho cả những đồng tộc ma cà rồng thuần huyết sống trong lĩnh vực chiến vương cũng phải căm ghét và coi chúng là nỗi sỉ nhục của tộc ma cà rồng. Nelapsi chính là khu vực tự trị của lũ hung quỷ này. Nhà bá tước Caruana, nơi xuất thân của Liana và Verdiana, đã tiến hành cuộc chiến tranh đoạt lãnh địa kéo dài suốt mấy trăm năm với lũ hung quỷ ở Nelapsi. Kết quả là hiện tại, phụ thân của Liana và Verdiana đã phải hi sinh trong cuộc chiến với lũ hung quỷ. Về phần nguyên nhân thì như đã nói, là do có sự tham gia của Baluta • Zar • Zaharias, một tay buôn vũ khí. Cũng chính vì chuyện này mà sau khi bá tước Caruana chết đi, tên của ông vẫn còn phải đi ghim lên sỉ nhục trụ, đồng thời lãnh thổ tự trị của nhà Caruana cũng bị chiến vương thu hồi. Đến hiện tại, toàn bộ gia tộc Caruana cũng đã sụp đổ, chúng bạn xa lánh, cuối cùng cũng chỉ còn lại có hai chị em sống nương tựa cùng nhau. Cho nên, bất luận là Liana hay Verdiana, cả hai đều là những người khát vọng sự báo thù. Ước nguyện lớn nhất của cả hai hiện tại, là có thể xé xác lũ hung quỷ kia và Baluta • Zar • Zaharias, vì điều này, cả hai thậm chí có thể bất chấp cả tính mạng. Đây cũng là nguyên nhân mà bây giờ, cả hai rời bỏ Ikusaō Ryōiki và có mặt ở đặc khu ma tộc Itogami. Tất cả chỉ vì chủ nhân của tòa dinh thự này, đã từng hứa với Liana rằng sẽ giúp cho cô báo thù. “Đã bị tước mất quyền lợi được hầu hạ ‘vua’, giờ chúng ta cũng chỉ còn biết dựa vào chủ nhân. Vì báo thù, Verry, em nguyện ý trả bất cứ giá nào cùng với chị sao?” Nhìn chằm chằm thẳng vào mắt của em gái, Liana dùng ngữ khí cực độ nghiêm túc mà hỏi như thế. “Đúng! Onee-sama! Chỉ cần có thể báo thù, Verry bằng lòng làm bất cứ chuyện gì.” Verdiana trả lời vô cùng dứt khoát, vô cùng kiên quyết. Trong đôi mắt còn ngây thơ kia, chỉ còn lại ngọn lửa của sự báo thù. Nhìn thấy cảnh này, Liana nhắm mắt lại và thở dài, trong nội tâm ngũ vị tạp trần, ngọt – chua – cay – đắng – mặn. Kỳ thực, làm một người chị và cũng là một kẻ báo thù, thứ mà Liana không muốn nhìn thấy nhất ngược lại lại chính là đứa em gái thuần chân của mình, chỉ vì bi thương cùng thù hận mà bước lên con đường không lối về giống như bản thân hiện tại. Chỉ là, từ khi phụ thân của cả hai qua đời tới nay, cả hai chị em vẫn luôn phải sống trong sự châm chọc cùng khiêu khích. Nhìn khắp xung quanh, cả hai bị bủa vây trong những ánh mắt coi thường, khinh bỉ, những lời nhục nhã, châm chọc, khiêu khích; thân là quý tộc cao đẳng, nhưng chỉ sau một đêm, tất cả đều đổi thay; danh hiệu quý tộc bị xung quanh xem là sự sỉ nhục. Đối mặt với tình cảnh đó, ngay cả bản thân cũng phải chịu áp lực cực lớn, huống hồ gì là đứa em gái vốn còn ngây thơ của mình? Với tuổi đời của Verry, sao có thể thừa nhận được những thứ đó? Mặc dù rằng Verry lẫn luôn biểu hiện rằng mình hết sức kiên cường, nhưng trong tình cảnh chỉ còn hai chị em nương tựa cùng nhau, hiểu em không ai bằng chị. Lẽ nào cô không biết rằng mỗi đêm, Verry luôn úp mặt trong gối và khóc đến thương tâm gần chết? Những lúc đó, Liana cảm thấy như bị cứa vào lòng, tâm can nhức nhối; cô chỉ còn biết suy sụp mà ngồi gục trước cửa phòng của em gái trong sự bất lực. Thù hận đã thâm căn cố đế, Liana cho dù không muốn như thế nào đi nữa, thì tất cả cũng đã là nhất định. Cô đã không thể cản được, cho nên, điều duy nhất mà cô có thể làm, cũng chỉ có dốc tận sức mình để báo mối thù này. Chỉ cần thù hận được trả xong, chỉ cần có thể giết sạch tất cả kẻ thù trước khi đứa em bé nhỏ của mình lạc mất tâm trí, vậy thì tất cả đều sẽ ổn. Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho muội muội lại một lần nữa khôi phục sự hồn nhiên, lại một lần nữa khôi phục lại nụ cười sáng lạn như mặt trời lúc trước. Nhẹ nhàng mà sờ lên đầu của em gái, Liana đưa ánh mắt nhìn về phía dinh thự của ma nữ. Hiện tại, người có thể dựa vào cũng chỉ còn có chủ nhân, vì thế, cho dù sắp tới, chủ nhân muốn cô phải trả một cái giá lớn thế nào đi nữa, dù là tước đoạt đi thân xác và tôn nghiêm, cô cũng sẽ không tiếc. “Ồ? Cô… Nếu tôi không nhớ lầm thì cô là cô gái thuộc nhà bá tước Caruana chứ?” Giọng nói đột nhiên của một người phụ nữ vang lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ của hai chị em. Nhìn về phía phát ra âm thanh, đứng ở đó là một nữ tính xinh đẹp với khí chất mâu thuẫn, vừa ngây thơ non nớt như bé gái, lại quyến rũ và chín rục như một quý phu nhân đã có chồng. Người này, Liana vô cùng quen thuộc. “Akatsuki Mimori-jousan?” “Ai nha, thật là Liana-chan? Người ta nhớ lần trước gặp mặt Licchan còn để tóc ngắn đâu, giờ để tóc dài thiếu chút nữa là người ta không nhận ra được luôn rồi.” Akatsuki Mimori! Liana còn nhớ rõ là lúc trước, khi còn đảm nhiệm công việc trợ thủ cho cái gã chết cũng sống lại kia ở Malta, cô thỉnh thoảng nghe cái tên lôi thôi đó nhắc tới người trước mặt này là vợ hắn. Rất hiển nhiên là tới lúc này, Liana vẫn hoàn toàn không biết rằng thân phận vợ chồng giữa Akatsuki Mimori và Akatsuki Gajou chỉ là giả. “Đúng! Hai người tới đây là để… Ồ! Đúng rồi! Đúng rồi! Nhắc mới nhớ, người ta vừa vặn cũng có một việc muốn tìm hai người.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang