Mãn Đường Hoa Thải
Chương 339 : Tương trợ lẫn nhau
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 20:57 10-11-2025
.
Mùng bốn tháng sáu, tiết Tiểu Thử.
Sở dĩ nói "nhất hậu gió ấm đến; nhị hậu dế mèn vào nhà; tam hậu chim ưng bắt đầu vồ mồi", là vì gió thổi trong tiết Tiểu Thử đều là gió ấm, chẳng bao lâu nữa, thành Trường An đâu đâu cũng thấy cảnh chọi dế.
Tiết Bạch ngồi trong thư phòng, lật xem dư đồ, chuẩn bị rời Trường An.
Cửa "két" một tiếng, theo sau tiếng bước chân lí nhí, một đôi tay mềm mại ấm áp che lên mắt hắn.
"A tỷ đừng quậy nữa, Nhan Yên còn không ấu trĩ như ngươi."
"Ta còn chưa lên tiếng, sao ngươi biết là ta?" Dương Ngọc Dao cười hỏi.
"Trong phủ này ngoài a tỷ còn ai dám chứ?" Tiết Bạch thuận tay cuộn tấm địa đồ Nam Chiếu trên trác án lại, đặt sang một bên, "Chẳng phải đã nói ban ngày không làm phiền ta sao?"
"Nào phải ta muốn làm phiền ngươi? Dương Quốc Trung đến, nô gia đến thông truyền một tiếng thôi mà."
"Chẳng qua là đến vì chuyện Du Nghệ Sứ, ta đi gặp hắn."
"Ngươi không cần phải khách khí quá với hắn." Dương Ngọc Dao khẽ cười nhạt.
Cách đây không lâu Quý phi xuất cung, Dương gia ngấm ngầm gặp nạn, sau đó không lâu triều đình đã khôi phục quan vị tước vị cho Trương Dịch Chi, ban cho hậu nhân Trương gia một chức quan, ngoài chợ thì lại ngấm ngầm có tin đồn, nói Dương Quốc Trung thực chất là con riêng của Trương Dịch Chi.
Chuyện này người khác có lẽ không nhìn ra, Dương Ngọc Dao thì lại biết đây là Dương Quốc Trung đang lát một con đường lui, lỡ ngày nào đó Dương gia sụp đổ, cũng không đến mức liên lụy đến vị thiên tử sủng thần này.
Nói cho cùng, huynh đệ trong nhà nhân phẩm không tốt, kém xa người nghĩa đệ Tiết Bạch này có thể đồng cam cộng khổ.
Hơn nữa, nghĩa đệ không chỉ đáng tin, mà còn... đáng dựa.
~~
Tiền viện đã chất đầy lễ vật.
Tiết Bạch vừa đến, một danh sách lễ vật thật dài đã được đưa đến trước mặt hắn, hắn liếc qua một cái, nói: "A huynh hà tất phải khách khí như vậy?"
"Đây là cảm tạ A Bạch đã tiến cử ta làm Du Nghệ Sứ trước ngự tiền." Dương Quốc Trung vẻ mặt ân cần bước nhanh tới, nắm lấy tay Tiết Bạch, cảm khái: "Ngươi tuy không họ Dương, nhưng lại là phúc tinh của Dương gia."
Đáng tiếc, hắn tuy họ Dương, nhưng Dương gia đã coi hắn là họ Trương rồi.
Tiết Bạch hỏi: "Thánh nhân đã hạ chỉ mệnh ngươi tiếp nhiệm rồi?"
"Vẫn chưa." Dương Quốc Trung nói: "Chắc hẳn trong lòng Thánh nhân, chức sai vặt này chỉ có ngươi mới làm tốt được, ta đến đây, là muốn thỉnh giáo ngươi một phen. Ta có một ý tưởng, ta cũng muốn xây dựng một mật thất..."
"Đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn tìm hiểu từ ngươi, liên quan đến Kiếm Nam Tiết độ sứ."
Dương Quốc Trung cười ha hả: "Ngươi đến Nam Chiếu, ta phục thị tốt Thánh nhân, ngươi và ta vừa hay có thể giúp đối phương làm tốt chức trách của mình."
Hắn vốn là từ Xuyên Thục đến, có quan hệ rộng rãi ở Xuyên Thục, khẽ nghĩ một lát là đã có chủ ý.
"Đi, ta dẫn ngươi đi gặp một người, ngồi xe ngựa của ta, chúng ta trên đường sẽ bàn bạc kỹ..."
Dương Quốc Trung thì lại không phải ngồi xe ngựa đến, mà là hai nhà ở gần nhau, Tiết Bạch bèn đến phủ hắn lên xe, cùng xuất phát.
Khoang xe vô cùng rộng rãi, nhưng có bốn tỳ nữ đầy đặn mũm mĩm ngồi, chiếm hết cả chỗ, khiến Tiết Bạch không biết nên ngồi đâu.
"A Bạch mời."
Dương Quốc Trung ngồi giữa vòng tay của hai tỳ nữ béo, giơ tay mời Tiết Bạch ngồi ở phía bên kia.
Tiết Bạch lắc đầu: "Nóng quá, mời hai vị xuống đi."
"Các nàng sẽ quạt cho ngươi."
Nói ra, mùa đông trong thành Trường An có không ít quyền quý dùng tỳ nữ vây quanh bên cạnh để sưởi ấm, nhưng tỳ nữ nhà Dương Quốc Trung vừa béo mập lại vừa xinh đẹp, là nổi danh nhất, được gọi là "nhục trận". Nuôi đám tỳ nữ này cũng không dễ, phải tuyển chọn người có tướng mạo xuất sắc, nuôi cho các nàng mập lên, mà còn không được gầy đi.
Đợi đến khi xuất phát, Tiết Bạch hỏi: "Chúng ta đi gặp ai?"
"Ngươi có biết Chương Cừu Kiêm Quỳnh không?"
"Có nghe qua."
"Ta chính là nhờ y tiến cử, mới từ Xuyên Thục về Trường An nhậm quan." Dương Quốc Trung nói: "Y ở Xuyên Thục tám năm, năm Thiên Bảo thứ năm về Trường An đảm nhiệm Hộ bộ Thượng thư."
"Mấy năm nay, rất ít thấy Chương Cừu Kiêm Quỳnh dính líu đến đại sự triều đình."
"Y bệnh rồi." Dương Quốc Trung nói: "Tâm bệnh, y luôn cảm thấy Hữu tướng muốn hại y. Ồ, năm đó y bảo ta mang lễ vật về triều đút lót, chính là vì nguyên do này."
Nói rồi, hắn cười ha hả, chuyển chủ đề: "Chuyện Xuyên Thục, gặp Chương Cừu Kiêm Quỳnh rồi hẵng bàn, chúng ta bàn chuyện Du Nghệ Sứ trước đi."
"Cũng được."
"Ta có một ý tưởng, ta muốn cải biên《 Du Tiên Quật 》thành một mật thất."
Tiết Bạch nghe vậy lấy làm kinh ngạc, bộ《 Du Tiên Quật 》kia hắn cũng từng xem, nói là truyện thần thoại, nhưng thực chất viết về quá trình hiệp kỹ. (chơi gái)
Hắn bèn nói: "Nếu đã vậy, chi bằng dẫn Thánh nhân đến Nam khúc còn hơn."
"Như thế thật không cao nhã." Dương Quốc Trung vô cùng tự tin với chủ ý của mình, nói: "Ta định an bài một vị thần tiên trong mật thất, để Thánh nhân chỉ cần vượt qua thử thách của thần tiên, là có thể tu hành. Cuối mật thất, sẽ có một vị thần nữ, dùng thi ca âm luật đối đáp với Thánh nhân, nếu Thánh nhân đáp được, thì có thể song tu..."
"Đây thật là... ý tưởng thiên tài."
"Ngươi thấy khả thi không?"
Tiết Bạch không biết thân thể Lý Long Cơ có chịu nổi sự giày vò này của Dương Quốc Trung không, nhưng chủ ý này nghe quả thực không tệ, bèn gật đầu.
Dương Quốc Trung vui mừng khôn xiết, nói: "Ta đã cân nhắc rất lâu, chắc chắn sẽ khiến Thánh nhân hài lòng, chỉ là vài chỗ chi tiết, thực sự khó mà nắm bắt."
"Chắc hẳn là khó ở chỗ tạo dựng tiên cảnh sao cho chân thực, để Thánh nhân có thể nhập tâm vào tình huống?"
"Chính là ý này, còn thỉnh A Bạch ra tay giúp đỡ..."
Chỉ cần có thể lợi dụng đối phương, cả hai đều không ngại kiểu giả dối này, trò chuyện một lúc, xe ngựa đi vào phường An Nhân, rẽ vào một con hẻm, dừng lại trước một đại trạch khá hẻo lánh.
Trạch viện này rất lớn, nhưng cửa hông lại rất nhỏ, có thể thấy Chương Cừu Kiêm Quỳnh ở Trường An vô cùng kín tiếng.
Dương Quốc Trung phái người đi gõ cửa, nhưng người gác cửa chỉ mở hé một khe nhỏ, nói thẳng: "Lão gia nhà ta bệnh nặng, không tiếp khách."
"Đến là Quốc cữu." Tùy tùng Dương gia hếch cằm lên trời, vô cùng ngạo mạn nói.
Người gác cửa Chương gia vội vàng chạy đi mở đại môn, vô cùng kính cẩn nghênh đón Dương Quốc Trung, lại chạy đi thỉnh Chương Cừu Kiêm Quỳnh ra tiếp.
Dương Quốc Trung lúc ở Xuyên Thục từng làm mạc liêu cho Chương Cừu Kiêm Quỳnh, nay địa vị hai người đã đảo ngược, hắn đã không còn chút kính trọng nào với Chương Cừu Kiêm Quỳnh, ngược lại còn vì sự chậm trễ vô tình này mà có chút không vui, nghênh ngang đi vào đại đường ngồi đợi.
Chỉ đợi một lát, thấy người vẫn chưa đến, Dương Quốc Trung không khỏi cười nhạt, nói: "Ngươi đừng thấy Chương Cừu Kiêm Quỳnh nay quan vị không nhỏ, gia thế của y không ra gì đâu."
"Vậy sao?" Tiết Bạch thuận miệng đáp.
Người đời rất coi trọng gia thế, hết mực tâng bốc cao môn quý tộc, chỉ riêng Tiết Bạch là căn bản không quan tâm những điều này, hắn mang tâm thái muốn tìm hiểu thêm về Chương Cừu Kiêm Quỳnh mà lắng nghe.
"Chương Cừu Kiêm Quỳnh thích tự dát vàng lên mặt tổ tiên mình, nói mình là hậu duệ của Ung Vương Chương Hàm thời Tần Hán, vì lánh nạn ở Cừu sơn, nên lấy hiệu là Chương Cừu thị. Còn nói tổ tiên mấy đời của mình từng làm đến chức Thứ sử, Thái thú cỡ cao quan, ta nói cho ngươi biết, là giả đấy."
"Ồ?"
"Nhà họ Chương chỉ có câu ‘lưu lạc nơi hoang vu hơn sáu trăm năm’ là thật, kết hôn với man di, huyết thống không thuần." Dương Quốc Trung cười một tiếng, lại nói: "Còn một chuyện thú vị nữa, là xảy ra lúc ta ở Xuyên Thục. Khi đó, Chương Cừu Kiêm Quỳnh đã nhậm chức Kiếm Nam Tiết độ sứ, ta làm tân tá trong trướng y, còn có một vị tòng sự tên là Hứa Viễn, là chắt của Tể tướng Hứa Kính Tông. Chương Cừu Kiêm Quỳnh thấy Hứa Viễn môn đệ bất phàm, muốn gả nữ nhi cho Hứa Viễn, ngươi đoán xem thế nào?"
Tiết Bạch nói: "Hứa Viễn từ chối rồi?"
"Quả nhiên là từ chối." Dương Quốc Trung nói: "Nhà họ Hứa là cao môn, sao có thể cưới người họ Chương Cừu? Dù là nữ nhi của Kiếm Nam Tiết độ sứ."
Tiết Bạch nghe xong đoạn chuyện cũ này, ngược lại càng thêm hứng thú, hỏi: "Nói như vậy, Chương Cừu Kiêm Quỳnh xuất thân hèn mọn, lại có thể trong vòng chưa đầy hai năm, từ Tòng lục phẩm Lễ bộ Chủ khách Viên ngoại lang thăng lên làm Kiếm Nam Tiết độ sứ, năng lực của người này hẳn là vô cùng bất phàm?"
"Cái này thì ta không biết." Dương Quốc Trung nói: "Lúc ta đến trướng y, y đã là Tiết độ sứ rồi, ai mà biết y thăng tiến thế nào. Có lẽ là đút lót lễ vật, y quen đút lót lễ vật lắm."
Lại đợi thêm một lúc, tiếng bước chân vội vã từ hậu đường truyền đến, Chương Cừu Kiêm Quỳnh vội vã chạy tới.
"Để Quốc cữu đợi lâu, thất lễ quá, thất lễ quá."
"Chương Cừu công." Dương Quốc Trung cũng không đứng dậy, chỉ duy trì vẻ khách khí trong giọng điệu, cười nói: "Ngươi về Trường An rồi, đúng là ở mãi trong nhà không ra cửa, nếu không phải ta đích thân đến bái hội, còn không gặp được ngươi."
"Quốc cữu chê cười rồi, ta sớm đã mắc bệnh toàn thân lúc ở Xuyên Thục, về Trường An là để dưỡng bệnh..."
Tiết Bạch biết Chương Cừu Kiêm Quỳnh mới ngoài năm mươi, nhưng đưa mắt nhìn sang, lại thấy đối phương trông như đã ngoài sáu mươi, hốc mắt trũng sâu, mặt lộ vẻ sầu não, không giống lắm với một vị tiết soái từng một thời uy chấn.
Bên kia, Dương Quốc Trung hàn huyên vài câu, liền giới thiệu Tiết Bạch, nói: "Đây là nghĩa đệ của ta, Tiết Bạch, tự Vô Cữu. Chương Cừu công tuy không thường dự ngự yến, chắc cũng biết Thánh nhân vô cùng coi trọng hắn."
"Đã lâu nghe đại danh của Tiết lang." Chương Cừu Kiêm Quỳnh vội nói, "Ta ngày nào cũng chơi mạt chược."
"Ta cũng thường nghe đại danh của Chương Cừu công." Tiết Bạch hành lễ, nói: "Ta có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo."
Chương Cừu Kiêm Quỳnh ngạc nhiên: "Tiết lang thường nghe tên ta từ đâu?"
"Lý Bạch, Đỗ Phủ."
"Thật sao?" Chương Cừu Kiêm Quỳnh vô cùng kinh ngạc, trên dung mạo mệt mỏi lại ánh lên vẻ vui mừng.
Y xuất thân không cao, không biết làm thơ, vì vậy rất hâm mộ những người biết làm thơ.
Tiết Bạch nói: "Thái Bạch huynh có tặng thơ cho bằng hữu rằng ‘Văn quân vãng niên du Cẩm Thành, Chương Cừu Thượng thư đảo lý nghênh’, vô cùng kính trọng Chương Cừu công."
(Nghe nói năm xưa ngươi đến Cẩm Thành, Chương Cừu Thượng thư đã đi ngược giày ra đón.)
"Tốt tốt tốt, thực ra ta ngưỡng mộ Lý tiên sinh đã lâu, đáng tiếc vẫn chưa được gặp mặt. Ta ở Xuyên Thục thì y ở Trường An, ta đến Trường An thì y lại đi du ngoạn mất rồi."
"Tử Mỹ huynh cũng hết lời ca ngợi Chương Cừu công." Tiết Bạch nói, "Y nói Chương Cừu công lúc nhậm chức Kiếm Nam Tiết độ sứ, đã minh oan cho Trần Tử Ngang."
Trần Tử Ngang cũng là một đại thi nhân, người Tử Châu, Xuyên Thục, trong thời gian về quê chịu tang đã bị huyện lệnh ngụy tạo tội danh, bức hại đến chết. Chuyện này nghe nói có liên quan đến Võ Tam Tư, vì vậy vẫn chưa được lật lại án, mãi đến khi Chương Cừu Kiêm Quỳnh nhậm chức ở Xuyên Thục.
Hiển nhiên, Chương Cừu Kiêm Quỳnh rất thích những văn nhân này, cùng Tiết Bạch trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Dương Quốc Trung bèn ngáp một cái.
Tiết Bạch liền hỏi: "Ta có nhiều chuyện muốn hỏi Chương Cừu công, a huynh nếu bận, có thể đi trước."
"Cũng được, đừng quên chuyện ngươi đã hứa với ta." Dương Quốc Trung không hề hứng thú với Nam Chiếu, dù sao cũng đã giới thiệu người cho Tiết Bạch, thế nên tự mình đi lo chuyện dâng lễ vật cho Thánh nhân.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh lê thân bệnh đi tiễn, lúc này mới quay lại đường ngồi xuống, nhìn Tiết Bạch với ánh mắt mang theo ý cười.
Tiết Bạch có thể cảm nhận được sự hòa nhã của y, đoán rằng có thể có hai lý do, một là mạt chược, hai là ban nãy Dương Quốc Trung chế giễu xuất thân của y, y có lẽ đã nghe thấy, cũng nghe thấy câu Tiết Bạch đoán y năng lực bất phàm.
"Tiết lang muốn hỏi gì."
"Ta là kẻ ham mê quan vị, vậy trước tiên xin hỏi Chương Cừu công làm thế nào mà được thăng làm Kiếm Nam Tiết độ sứ?"
"Tiết lang sao biết năm đó ta thăng tiến nhanh chóng?"
"Ta xem qua lý lịch của Chương Cừu công ở Hữu tướng phủ."
Chương Cừu Kiêm Quỳnh vuốt râu dài, do dự một lát, dùng mắt thường phán đoán nhân phẩm của Tiết Bạch có thể tin tưởng, bèn hỏi: "Ta có thể hỏi Tiết lang một câu không? Hữu tướng... có muốn hại ta không?"
Tiết Bạch ngạc nhiên, nói: "Hữu tướng cớ gì muốn hại Chương Cừu công?"
Chương Cừu Kiêm Quỳnh lo lắng nói: "Ta ở Xuyên Thục công lao quá lớn, theo lệ cũ của Đại Đường 'ra làm tướng, vào làm tướng', đã có tư cách bái tướng, nên rất sợ bị Hữu tướng hãm hại."
"Hóa ra là vậy."
Nghe y tự khen mình như vậy, Tiết Bạch nhất thời cũng không biết nói gì, trầm mặc phút chốc, mới hỏi: "Chương Cừu công đã lập những đại công gì?"
Chương Cừu Kiêm Quỳnh ngạc nhiên, hỏi: "Tiết lang đã xem qua lý lịch của ta, không biết công lao của ta sao?"
"Có lẽ là ta sơ suất, xin Chương Cừu công lượng thứ."
"Vậy chắc chắn là bị xóa đi rồi, ai."
Chương Cừu Kiêm Quỳnh buồn bã không vui, vừa sợ công lao cao hơn Lý Lâm Phủ sẽ bị ông ta đố kỵ, lại vừa thất vọng vì công lao của mình bị che giấu.
Những đại sự quốc gia này không giống như những chuyện vặt vãnh đồn đại lúc trước, nếu trên công văn không viết, người khác rất khó biết được.
"Vậy ta trả lời câu hỏi ban nãy của Tiết lang đi."
Y thở dài một hơi, chậm rãi nói.
"Năm Khai Nguyên thứ hai mươi sáu, Kiếm Nam Tiết độ sứ Vương Dục chiến bại trước Thổ Phồn, triều đình điều Hoa Châu Thứ sử Trương Hựu làm Ích Châu Trưởng sử, kiêm Kiếm Nam Phòng ngự sứ. Khi đó, ta nhậm quan Tòng lục phẩm thượng Lễ bộ Chủ khách Viên ngoại lang, vì hiểu rõ tình hình Tây Nam, nên đã dâng lên Thánh nhân một phong tấu chương 《Trần công thủ An Nhung Thành chi sách》, nhờ đó mà nhảy liền bốn cấp, được đề bạt làm Tòng tứ phẩm Ích Châu Tư mã, kiêm Kiếm Nam Phòng ngự Phó sứ..."
Đây chính là ý nghĩa của "tám bước" mà Đỗ Xuân nói với Tiết Bạch, lúc mới vào triều nhìn qua thì cứ luẩn quẩn ở vị trí huyện úy, thị ngự sử, nhưng đây đều là những chức quan thanh quý nhất trong cùng quan giai, rất dễ lọt vào mắt Thánh nhân.
Mà Tiết Bạch kỳ thực cũng chỉ còn cách Lục bộ Chư ty Viên ngoại lang một bước chân.
"An Nhung Thành?"
"Đại Đường và Thổ Phồn ở chiến trường Tây Nam, chính là từ An Nhung Thành ở phía bắc, đến Nhĩ Hải ở phía nam. Nếu nói Nam Chiếu là đuôi, thì An Nhung Thành chính là đầu." Chương Cừu Kiêm Quỳnh nói: "Thời Võ Hoàng Phượng Nghi, Đại Đường vì phòng bị Thổ Phồn, đã cho xây dựng An Nhung Thành, dùng trọng binh đồn trú, đáng tiếc, xây thành chưa được ba bốn năm, Thổ Phồn đã dùng người Khương làm dẫn đường, công phá thành này, từ đó có thể xâm nhập sâu vào Lục Chiếu. Khi đó, các bộ man di ở Tây Nhĩ Hà vì vậy đành phải phản Đại Đường mà quy thuận Thổ Phồn. Trong sáu mươi năm Thổ Phồn chiếm cứ An Nhung Thành, Tây Nam Đại Đường chưa từng được yên ổn."
Tiết Bạch hỏi: "Có phải là hoạn quan Lý Tư Kính đoạt lại An Nhung Thành?"
"Là ta đoạt lại." Chương Cừu Kiêm Quỳnh cao giọng, "Năm Khai Nguyên thứ hai mươi tám, ta đã tự tay đoạt lại An Nhung Thành đã thất thủ sáu mươi năm!"
Tiết Bạch thực ra đã xem qua tấu chương của Lý Lâm Phủ về An Nhung Thành ở Hữu tướng phủ, nguyên văn là: "Cúi nghĩ thành này của Thổ Phồn, trấn giữ nơi xung yếu, dựa vào hiểm trở tự giữ, dù có trăm vạn quân cũng khó lập công. Bệ hạ tự thân vận dụng mưu kế bí mật, không cần hưng sư động chúng, chỉ lệnh cho trung sử Lý Tư Kính dụ bảo Khương tộc, ai nấy đều cảm hoài ân đức, xoay chuyển đổi ý, tự tương mưu hãm. Thần toán vận dụng khôn lường, mưu lược cao siêu thông đạt mọi nhẽ. Lại nữa, khi chúng thần hôm nay tấu sự, Bệ hạ thong dong bảo chúng thần rằng ‘Khanh cứ chờ xem, Tứ Di chẳng bao lâu nữa sẽ dần quy phục’. Đức âm vừa ban, tin thắng trận lập tức truyền về. Ấy là biết Thánh nhân hòa hợp với trời, ứng nghiệm như tiếng vọng, từ xưa đến nay chưa từng có vậy."
Ngoài ra còn một phong thủ chế của Lý Long Cơ, nguyên văn là "Trẫm cho rằng tiểu phồn vô tri, mọi việc cần phải xử trí, bèn truyền thụ kỳ kế, sai thi hành, thu phục được lòng giặc, đoạt lại thành trì, thật đáng an ủi vậy."
Tóm lại là Lý Long Cơ nghĩ ra kỳ kế, để hoạn quan Lý Tư Kính dụ bảo Khương tộc, lấy lại An Nhung Thành.
Trên công văn căn bản không hề có tên của Chương Cừu Kiêm Quỳnh.
Lúc này, Chương Cừu Kiêm Quỳnh nhìn ánh mắt có chút hoài nghi của Tiết Bạch, càng thêm buồn bã không vui.
"Thật sự là ta đoạt lại."
Y cũng không muốn khoe khoang công lao, để tránh bị Lý Lâm Phủ đố kỵ, nhưng thật sự là không nói không chịu được.
"Lúc đó, ta cố ý để Duy Châu Biệt giá Đổng Thừa Yến chiến bại, bị Thổ Phồn bắt làm tù binh, giả vờ đầu hàng, tiến vào An Nhung Thành, chiêu hàng Địch Đô Cục của Thổ Phồn. Bọn họ thừa đêm mở cổng thành, dẫn quân ta vào thành, một trận đoạt thành!" (Biệt giá: Phó quan đứng đầu Châu)
Nói đến đây, trên mặt Chương Cừu Kiêm Quỳnh lộ vẻ kích động, cuối cùng cũng lộ ra khí phách của một phương tiết soái.
"Sau khi chiếm được An Nhung Thành, Thổ Phồn lập tức phản công, bọn họ vây hãm thành trì, cắt đứt nguồn nước trong thành. Ta nhớ rất rõ, chúng ta bị vây vào ngày mười tám tháng năm, mãi cho đến ngày mười chín tháng mười, trời trở lạnh, Thổ Phồn mới buộc phải rút quân. Khoảng thời gian khó khăn nhất, chúng ta không ngừng đào đất, cuối cùng cũng tìm được mạch nước ngầm, là ông trời phù hộ, mới giúp chúng ta sống sót."
Tiết Bạch nói: "Ta tin lời Chương Cừu công."
"Ai, ta cũng là nhất thời kích động, chuyện này không cần tuyên dương." Chương Cừu Kiêm Quỳnh lại có chút hối hận vì đã nói quá nhiều, hướng lên trời hành lễ, nói: "Là Thánh nhân truyền thụ kỳ kế, lại che chở tướng sĩ, mới có được kỳ công này."
Tiết Bạch hỏi: "Vậy, Nam Chiếu cũng là do Chương Cừu công chiêu an?"
Chương Cừu Kiêm Quỳnh vỗ vỗ lên đầu gối, gật đầu.
Vì đây mới là hành động đắc ý của y khi còn ở vị trí Kiếm Nam Tiết độ sứ.
"Đoạt được An Nhung Thành, ta tiếp nhận vị trí của Trương Hựu làm Ích Châu Trưởng sử, kiêm Kiếm Nam Tiết độ sứ. Nhưng ta không thừa thắng tấn công Thổ Phồn, mà là thỉnh tấu Thánh nhân, cho phép Thổ Phồn triều cống."
"Cớ gì?"
"Bộ tộc Bạch Cẩu ở phía đông An Nhung Thành, nhiều lần bị Thổ Phồn trưng binh làm phiền, sớm đã không chịu nổi, vô cùng mong mỏi được chung sống yên ổn với Đại Đường. Tù trưởng của họ là Tô Đường Phong đã đích thân đến Phụng Châu gặp ta, tha thiết trình bày nỗi khổ của bá tánh vì chiến loạn. Hơn nữa khi đó, ta cho rằng nên bình định Nam Chiếu trước."
Nói đến đây, Chương Cừu Kiêm Quỳnh thuận tay nhúng trà, vẽ bản đồ đại khái lên trác án, Tiết Bạch liền tiến lên xem.
"Tiết lang xem, đoạt được An Nhung Thành, ta liền chặn đứt con đường Thổ Phồn thông tới Lục Chiếu. Thế là, ta thúc giục Nam Chiếu đánh bại binh lực của Thổ Phồn ở Nhĩ Hải, sau đó, lại khống chế Điền Đông..."
Xem địa hình Nam Chiếu, có một điểm rất rõ ràng, chính là Nhĩ Hải, Điền Trì.
Nhĩ Hải ở phía tây, Điền Trì ở phía đông, Nam Chiếu thống nhất hai khu vực này, sau đó Các La Phượng mới có cơ nghiệp lập quốc.
Tiết Bạch bèn hỏi: "Chương Cừu công lúc đó không nhìn ra, dã tâm tự lập của Các La Phượng?"
"Nhìn ra chứ."
Chương Cừu Kiêm Quỳnh nói: "Vân Nam Vương lúc đó vẫn là a gia của Các La Phượng, ban đầu, Nam Chiếu chẳng qua chỉ là một trong Lục Chiếu, đối diện với Đại Đường thì vô cùng sợ hãi. Sau khi thống nhất Lục Chiếu, khống chế Điền Đông, Nam Chiếu liền ngày càng kiêu ngạo, nảy sinh ý nghĩ thoát ly Đại Đường tự lập. Cho nên, nếu nói là Trương Kiền Đà bức phản Các La Phượng, ta không tin... Đáng tiếc hắn không thể khống chế được Nam Chiếu."
Tiết Bạch hỏi: "Nếu đã như vậy, Chương Cừu công cớ gì còn nâng đỡ Nam Chiếu?"
"Muốn vương hóa vùng đất man di, sao có thể là chuyện một sớm một chiều?" Chương Cừu Kiêm Quỳnh than thở một tiếng, "Ta vì muốn tăng cường khống chế Nam Chiếu, đã cho xây một con đường bộ ở Điền Trì, đồng thời xây thành đồn trú. Kết quả, hành động này đã gây ra sự hoảng sợ cho các bộ tộc man di địa phương, bọn họ giết sứ giả xây thành, khởi binh phản bội Đại Đường, ta đành phải lệnh cho Nam Chiếu xuất binh dẹp loạn. Ngươi nghĩ xem, triều đình khống chế một Nam Chiếu Vương đã được thuần phục dễ hơn, hay là trực tiếp khống chế các bộ tộc man di dễ hơn? Các La Phượng có dã tâm tự lập, đổi thành người khác thì không có sao? Mấu chốt là, phải để hắn có sự kính sợ đối với Đại Đường, đáng tiếc, trên vấn đề Nam Chiếu, triều đình đã quá vội vã rồi."
"Chương Cừu công cho rằng, loạn Nam Chiếu là do quá vội vã?"
"Ta sở dĩ kính trọng người đọc sách, chính là vì hiểu rõ triều đình thôn tính Nam Chiếu thì dễ, vương hóa Nam Chiếu mới khó, trên chuyện này, sách vở hữu dụng hơn đao kiếm."
Nói đến đây, Chương Cừu Kiêm Quỳnh nhắm mắt lại, nói: "Nói nhiều như vậy, ta cũng mệt rồi, Tiết lang mấy hôm nữa lại đến nhé, ta sẽ tổng hợp lại những kinh nghiệm của ta khi còn ở chức Kiếm Nam Tiết độ sứ cho ngươi, cũng giới thiệu cho ngươi một vài mối quan hệ."
"Chương Cừu công biết ta sắp đến Nam Chiếu?"
"Tiết lang ở Trường An thanh danh vang dội, nhưng chỉ ở Trường An, thì không thể trở thành rường cột quốc gia thật sự được."
Tiết Bạch không tiện làm phiền thêm, liền đứng dậy, nhưng nghĩ ngợi, vẫn còn một vấn đề khá quan trọng phải hỏi, bèn nói: "Chuyện cuối cùng, không biết Tiên Vu Trọng Thông năng lực thế nào?"
Chương Cừu Kiêm Quỳnh nói: "Hắn từng ở dưới trướng ta, tài cán thì có, đáng tiếc mấy năm gần đây ngày càng để ý đến tiền đồ, đã lơ là chuyện binh đao từ lâu."
~~
Tuyên Dương phường, Dương trạch.
Bùi Nhu vận gấm đoạn hoa lệ, đi vòng ra đại đường, quả nhiên thấy Dương Quốc Trung đã về, kinh hỉ vạn phần, tiến lên nắm lấy tay hắn, nói: "A lang, thiếp nhớ ngươi quá."
"Điên rồi ư?"
Dương Quốc Trung không hiểu cớ gì thê tử lại đột nhiên nổi điên như vậy, giằng tay ra, mất kiên nhẫn nói: "Đừng làm phiền ta, là ta cho ngươi ít tiền tài quá hay sao?"
Bùi Nhu nói: "Thiếp đã lâu không gặp ngươi mà."
"Bởi vì trạch viện của chúng ta quá lớn, còn lớn hơn cả Hữu tướng phủ." Dương Quốc Trung giơ tay chỉ, lại nói: "Nhưng ngươi xem, ta có tâm tư để ý đến ngươi không?"
Bùi Nhu quay đầu nhìn, chỉ thấy trong đường là một hàng mỹ nhân, quốc sắc thiên hương. Kỳ lạ là, Dương Quốc Trung ngày thường thích kiểu đầy đặn, hôm nay những người này lại ai nấy đều thanh lệ thoát tục, mà ánh mắt như biết nói, đều tỏ ra vô cùng thông tuệ.
Nàng vô cùng không vui "Hừ" một tiếng, quay eo bỏ đi.
Dương Quốc Trung lười để ý đến thê tử, lấy ra phương pháp mà Tiết Bạch viết cho hắn từ trong tay áo, nói: "Ta muốn chọn ra một người trong các ngươi làm Tiên nữ Thập nương, một người làm Tiên tỳ Ngũ tẩu, bây giờ là thử thách đầu tiên, thi đánh đàn."
Không bao lâu, tiếng đàn du dương.
Dương Quốc Trung tuy nghe không hiểu, nhưng đảo mắt nhìn thịnh cảnh trước mắt, đã cảm thấy mật thất lần này hắn thiết kế chắc chắn sẽ khiến Thánh nhân hài lòng.
Đang bận rộn chuyện này, có bộc tỳ qua thông truyền: "A lang, Tiết Bạch đến rồi."
"Nhanh vậy đã lại đến?"
Dương Quốc Trung liền đích thân ra nghênh đón, cười nói: "A Bạch đến đúng lúc lắm, qua đây xem Thập nương ta tuyển chọn này."
Tiết Bạch nói: "Con mắt nhìn nữ nhân của a huynh ta tin được, đây cũng không phải là mấu chốt, ta đến đây là có một chuyện muốn nhờ vả."
Dương Quốc Trung tự thấy mình giới thiệu Chương Cừu Kiêm Quỳnh cho hắn đã đủ để đổi lấy vài lời chỉ điểm, không ngờ còn có màn này, trong lòng liền có chút không muốn, nhưng lúc này lại đang cần đến Tiết Bạch, bèn nói: "A Bạch yên tâm, ngươi cứ nói, vi huynh nhất định sẽ dốc sức."
"Ta muốn thăng làm Lục bộ Chư ty Viên ngoại lang."
"Việc này... ngươi không phải vừa mới thỉnh mệnh Thánh nhân, muốn đến Nam Chiếu dốc sức sao?" (thỉnh mệnh: xin (Vua) ban lệnh)
Dương Quốc Trung càng thêm không muốn, thầm nghĩ nếu Tiết Bạch ở lại Trường An, chức Du Nghệ Sứ sao còn đến lượt mình?
Tiết Bạch nói: "Ta muốn thăng thêm một chức quan nữa trước khi đến Nam Chiếu, không dám so với Chương Cừu Kiêm Quỳnh nhảy liền bốn cấp, nhậm Tứ phẩm Đại đô đốc phủ Tư mã, chỉ cầu từ Viên ngoại lang chuyển sang Chính lục phẩm Trung châu Tư mã, Giáo hiệu Kiếm Nam quân mỗ sương Binh mã Phó sứ, a huynh thấy có khả thi không?"
"Nói thì hay lắm, từ Viên ngoại lang đến Trung châu Tư mã chỉ là thăng một cấp, nhưng ngươi từ Điện trung Thị ngự sử lên Viên ngoại lang cũng là nhảy liền bốn cấp đó."
"Chính vì không dễ, mới đành phải nhờ vả a huynh."
"Chương Cừu Kiêm Quỳnh dạy ngươi cái này."
Dương Quốc Trung thở dài một tiếng, đi đi lại lại, nói: "Chuyện này ngươi nên đi hỏi Hữu tướng chứ, Thánh nhân đã giao cho Thượng Thư Tỉnh an bài quan vị của ngươi ở Nam Chiếu."
Tiết Bạch cố ý tiết lộ tin tức, nói: "An Lộc Sơn phái người đến Trường An rồi, Lý Lâm Phủ dạo này không dễ nói chuyện."
"Thật sao?"
Dương Quốc Trung khẽ cau mày.
Luận xem trong triều quan viên nào được thánh quyến dồi dào nhất, hắn tự tin mình đứng trong top đầu, Lý Lâm Phủ già rồi không đáng lo, nhưng thánh quyến của An Lộc Sơn kỳ thực còn cao hơn hắn rất nhiều...
"Chuyện này, ta sẽ cố hết sức lo liệu, nhưng thành hay không không do ta." Dương Quốc Trung cuối cùng vỗ vỗ vai Tiết Bạch, nói: "Rốt cuộc vẫn phải do Hữu tướng quyết định."
Tiễn Tiết Bạch đi, Dương Quốc Trung ngay cả tâm trạng ngắm mỹ nhân cũng không còn, vô cùng không vui thầm nghĩ: "Chẳng qua là hỏi ngươi mấy câu, nhận bao nhiêu lễ vật của ta mà còn chưa đủ, còn mưu cái quan lớn như vậy? Sau này muốn trèo lên đầu ta chắc?"
Trong mắt hắn, chuyện này là Tiết Bạch đã mất chừng mực, hắn chắc chắn sẽ không làm theo.
~~
Hôm sau, Hữu tướng phủ.
Lý Lâm Phủ nghe nói Tiết Bạch đến, có chút kinh ngạc, trước tiên cho gọi Lý Tụ đến hỏi mấy câu.
"Phụ thân, Thóa Hồ đã nói trước rồi." Lý Tụ dâng lên một phong công văn, nói: "Tiết Bạch muốn mưu một chức Lục bộ Chư ty Viên ngoại lang rồi mới đến Kiếm Nam."
"Là phỏng theo chuyện cũ của Chương Cừu Kiêm Quỳnh."
"Nực cười là Thóa Hồ vậy mà lại vì Tiết Bạch mà đi nhờ vả, nhờ vả đến tận chỗ phụ thân."
Lý Lâm Phủ thản nhiên nói: "Người nực cười là ngươi."
"Việc này..."
"Thóa Hồ nếu thật lòng muốn lo liệu chuyện này, sẽ tiết lộ tin tức cho ngươi trước sao?"
Lý Tụ lập tức hiểu ra, nói: "Hóa ra là vậy, Thóa Hồ là muốn ngăn cản Tiết Bạch thăng tiến, kẻ này thật đúng là hai mặt ba lòng."
"Trên triều đường này, ai mà không vì bản thân mình chứ."
Lý Lâm Phủ thấp giọng cảm khái một câu, cho Lý Tụ lui ra, triệu Tiết Bạch vào gặp.
~~
Vẫn là ở Yển Nguyệt đường.
"Ta nghe nói ngươi dạo này rất bận." Lý Lâm Phủ nói: "Vậy mà còn biết đến gặp bản tướng."
"Hữu tướng thân thể không khỏe, vậy mà vẫn quan tâm đến ta." Tiết Bạch ung dung đáp: "Thật lấy làm bất an."
"Ngươi nếu là đến cầu quan, chi bằng trả lời bản tướng trước, đề nghị lần trước đã suy nghĩ thế nào rồi?"
Tiết Bạch nghe vậy, đã biết Dương Quốc Trung quả nhiên không dốc lòng giúp đỡ.
Chẳng qua là nhờ vả một cách rất qua quýt, giả vờ như đã cố hết sức, thực chất là để lộ tin tức cho Lý Lâm Phủ, hắn cũng không thể trách đối phương... tự cho bản thân mình là thông minh.
Nhưng, chuyện này Tiết Bạch sở dĩ nhờ Dương Quốc Trung giúp, kỳ thực chỉ là cho Dương Quốc Trung một cơ hội.
Nếu Dương Quốc Trung thật sự giúp đỡ, thì đã không có những lời tiếp theo của Tiết Bạch.
"Hữu tướng e là đoán sai rồi, ta đến, là để nhắc nhở Hữu tướng một chuyện."
"Chuyện gì?" Lý Lâm Phủ ngay cả mí mắt cũng không nhấc.
Tiết Bạch nói: "Dương Quốc Trung một lòng lấy lòng Thánh nhân, định cải biên《 Du Tiên Quật 》thành một mật thất rất thú vị, ta xem rồi, Thánh nhân nhất định sẽ thích."
"Bản tướng không phải hạng nịnh thần như các ngươi."
"Hữu tướng không lo lắng Dương Quốc Trung sẽ thay thế tướng vị của Hữu tướng sao?"
"Dựa vào hắn?"
"Dựa vào hắn thân mang mấy chục chức vụ, lại có thể quản lý tiền tài cho Thánh nhân, quản lý Thái Phủ tàng khố đâu ra đấy..."
"Khụ khụ khụ khụ."
Tiếng ho của Lý Lâm Phủ cắt ngang lời Tiết Bạch.
"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"
Tiết Bạch nói: "Ta cho Hữu tướng một đề nghị, hay là mời Dương Quốc Trung cũng đến Xuyên Thục một chuyến? Về danh nghĩa là Dương Quốc Trung xuất chinh, thực chất là yểm trợ (làm vỏ bọc) cho Vương Trung Tự."
Lý Lâm Phủ nhướng mày, hiểu ra tâm tư của Tiết Bạch —— Dương Quốc Trung một khi đã ôm việc này, e là sẽ liều mạng mang theo Tiết Bạch, đồng thời còn phải thăng quan cho Tiết Bạch.
Du Tiên Quật, nhượng hắn đi du tiên quật…
(À, Dương Quốc Trung hắn muốn xây 'Du Tiên Quật' để lấy lòng vua chứ gì? Được thôi. Bản tướng sẽ cho hắn đi dạo một cái 'quật' khác... đó chính là chiến trường Xuyên Thục xa xôi hẻo lánh!)
.
Bình luận truyện