Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 68 : Hóa Hình

Người đăng: thanhnc43

Ngày đăng: 13:23 12-08-2019

Thành chỉ mỉm cười, còn Tô Uyển Như ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn phụ thân. Tô Trí bắt đầu tra hỏi nhân thân, nghề nghiệp, quê quán. Thành trả lời trôi chẩy, ngọn ngàng, không có một chút mất bình tĩnh. Nó cũng rất phù hợp những gì Tô Trí đã cho người điều tra trong đêm. Hài lòng, Tô Trí nói: “ Không biết, ngươi định bao giờ tổ chức thành thân.” Nhìn Uyển Như đôi má ửng hồng, len lén nhìn, Thành cười: “ Nhi thần đã xem, đầu tuần sau là ngày đẹp. Cũng thuận tiện đủ thời gian để chuẩn bị.” Rồi nhìn Lâm Trí có chút lơ đãng, hỏi: “ Mà hình như người có việc cần phải lo toan.” Lâm Trí thở dài, kể: “ Châu chấu không biết từ đâu tới, bay đến, bắt đầu phá hoại mùa màng, vài kẻ làm loạn còn tung tin đồn là do Hoàng thượng vô lại, thất đức... tiếng vè vang khắp kinh đô. Nay Hoàng thượng có phái tể tướng tới đây hiệp trợ ta, tìm cách khắc phục. Mà nếu quyên góp, thì bạc nào cho đủ. Hazzz. Nếu không giải quyết xong thì chức quan cũng khó. Vương Tướng sẽ nhân việc này mà thả đá xuống giếng. Hazzz.” Nghe xong, Thành cũng rơi vào trầm tư, lúc lâu nói: “ Có thể do đợt trước, tuyết rơi không quá dầy, khiến ấu trứng không bị lạnh cóng mà chết, cho nên khi trời ấm, nó nở ra, bắt đầu thành nạn.” “ Nếu biết nguyên nhân, vậy bây giờ xử trí ra sao.” Lâm Trí vội vã hỏi. Thành cười lớn: “ Haha. Tai nạn sở dĩ được xưng là tai nạn, hoàn toàn là bời vì nó mang đến cho mọi ngườ tổn thất, vô luận là vật chất hay là trên tinh thần, chúng ta đều gọi nó là tai hoạ ." Lâm Trí mơ hồ, lung lay đầu, hỏi: “ Nghĩa là sao. Không hiểu?” " Nếu biết nó tính chất, vậy chúng ta liền có thể nghĩ biện pháp, Thiên Tai chúng ta không có cách nào thay đổi, nhưng chúng ta lại có thể dùng các phương thức khác đến giảm xuống tổn thất do tai hoạ mang lại.” Thành chậm rãi giải thích Lâm Trí cau mày: “ Thế khác nào là cứu trợ, nhưng mà...” " Nhạc phụ, cứu trợ thiên tai chỉ có thể là mức thấp nhất dùng để bảo hộ sinh maeejnh của bách tích, nhưng tổn thất do tai nạn mang đến vẫn không có gì biến hoá, nên trong tâm lý của mọi người Thiên tai vẫn là thiên tai.” Lâm Trí tức điên: “ Thiên Tai không phải Thiên Tai còn có thể là cái gì, chẳng lẽ còn có thể biến thành điềm lành hay sao?" "Vậy cũng không nhất định a!" Trong ánh mắt chấn kinh của cả Lâm Trí và Uyển Như, Thành cười lớn: "Bời vì có tổn thất mới là tai nạn, nếu là cái này tổn thất được bù đắp, mà lại so trước đó càng thêm hữu ích, tình huống như vậy mọi người gọi nó là ‘ nhân họa đắc phúc ', nếu như lại thêm chút dẫn đạo, thì thậm chí còn có thể được xưng là điềm lành.” Lâm Trí nghe xong, nhìn Thành không có vẻ gì lừa dối, hô hấp bỗng trở lên kích động, nhìn chằm chằm, nói: "Nói một chút, ngươi muốn làm thế nào?" Thành gật đầu nói: " Người chỉ cần cho thông cáo đến toàn bộ các châu, bảo mọi người cầm nó để đổi lấy lương thực hoặc tiền tài, chỉ cần một cân châu chấu sẽ đổi lấy một cân gạo, hoặc đổi lấy 10 văn tiền.” Cả hai người kinh ngạc nhì lại, Lâm Trí hỏi: “ Vậy mua châu chấu để làm gì?" "Ăn a!” Nhìn hai người mơ hồ, liền tiếp: “ Châu chấu đừng nhìn vẻ bên ngoài xâu xí, nhưng chỉ cần cấu đầu rút ruột, bỏ cánh, phi mỡ, nước muối cà, đến khi khô và chuyển sang mầu nâu đỏ, thì thơm như mùi thịt gà, mà ăn lại giòn vang.” Ngập ngừng lúc rồi nói: “ Mặt khác, Châu chấu còn có đặc điểm dược tính: Vị ngọt, ngậy, tính ấm. Tác dụng chỉ khái, bình suyễn, bổ dưỡng, cường tráng, chống kinh phong, giải độc thấu sang. Chủ trị, trẻ em kinh phong cấp mạn, thương phong (cảm mạo), lao, ho gà, hen suyễn. Giầu protein và muối khoáng, chống suy dinh dưỡng, còi xương ở trẻ em tốt. Ở đây, con có một phác đồ điều trị hen xuyễn rất đơn giản: Chấu chấu sẽ được trần qua nước sôi, vặt cánh và cẳng (đoạn bé có gai), bỏ vào nồi đất sao tồn tính, tán bột dùng dần. Mỗi lần uống 3-5gr với nước ấm hoặc rượu hỏa thang (tốt hơn) X 3 lần, sáng, trưa, tối.” Cả hai người đều bân tín, bán nghi, Thành nói: “ Vậy, người cho người đi bắt, rồi rủ Tể tướng, qua ăn thử xem. Nếu ổn thì làm.” Lâm Trí gật đầu. ............. Bữa tối, nhìn những con châu chấu vàng ươm, cả Lâm Trí, Khấu Chẩu đều rơi nước miếng, bắt đầu ăn ngồm ngàm, Uyển Như cũng không thua kém, ăn ngon lành. Khẩu Chẩn ăn xong, xoa xoa bụng, nói: “ Thật không ngờ, đệ tuyển được hiền tế thông minh như vậy. “ Lâm Trí cười vui sướng, không ngậm được miệng. Uyển Như thì nhìn Thành, mắt càng yêu thương. ............ Khấu Chẩu làm việc rất nhanh, Tống Chân Tông phê duyện tháng chỉ. Mấy hôm sau, quan phủ bắt đầu dán bố cáo to nhỏ khắp châu phủ bố cáo. Trong lúc nhất thời, khắp nơi náo động.” "Cái gì? Lâm Trí đại nhân thu mua châu chấu, mỗi cân mười văn, thật giả?" “ Tể tướng cũng xác nhận rồi?” “ Đi, đi bắt châu chấu.” Đồng thời, lúc đó, liên tục các quán ăn họ Lâm bắt đầu mở ra món mới “ Tôm bay.”, giờ cơ hồ khắp nơi ai ai cũng ăn. Chính Tể tướng và Lâm đại nhân cùng quan lại đều ăn thì sợ gì. Nhất thời món “ Tôm bay” liên tục cháy hàng, kéo theo là lượng rượu tiêu thụ tăng. Người không có thì tự đi bắt làm ăn, tuy không đầy đủ hương vị, cũng ăn thật ngon. Rất nhanh, trong vòng hai tháng Lâm Trí thu hồi đầy bồn, đi khắp nơi khen con rể. Miệng cười không ngớt. Còn lượng lớn bột châu chấu chuẩn bị đẩy ra thuốc bán. Nghĩ vậy, Lâm Trí nhìn Thành càng vừa mắt, quý hơn cả con gái rượt. Khiến Uyển Như nhiều lúc phụng phịu không thôi. Gần hai tháng, trời dần hanh khô, châu chấu cũng gần như hết, Lâm Trí bắt đầu cho người đốt ruộng. Nếu như là dĩ vãng, quan phủ hạ đạt đốt cháy ruộng đất giết hết châu chấu, khả năng bách tính còn sẽ không có cái gì mâu thuẫn, nhưng lần này bọn họ không vui. Dựa vào cái gì đốt a? Đó là nhà ta châu chấu, nhà ta còn chuẩn bị bắt trở về bán lấy tiền đâu, coi như không thể bán tiền, làm sạch sẽ cho hài tử ăn cũng là tốt nha, người ta trong thành đại quan đều nói, cái này có thể là đồ tốt! Đối mặt bách tính mâu thuẫn, Địa Phương Quan Viên chỉ có thể rất lợi hại kiên nhẫn cùng bọn hắn giải thích, nói cho bọn hắn tháng sáu đã qua xong, lại không đốt cháy Diệt Hoàng thì không đuổi kịp loại Ngô Bắp, không thể bởi vì nhỏ mất lớn. Vừa nói như vậy, dân chúng mới miễn cưỡng đồng ý đốt ruộng Diệt Hoàng cách làm, dù sao bọn họ hai tháng này kiếm lời không ít, hiện tại đốt mặc dù có chút đau lòng có điều cũng không phải là không thể tiếp nhận. Căn cứ mỗi cái Châu Quận thống kê, trong hai tháng này mặt, chín cái gặp nạn châu chấu Châu Quận bách tính chẳng những không có tổn thất, ngược lại từng nhà đều phát bút tiểu tài, cơ hồ mỗi một nhà đều trong hai tháng này kiếm được 6 quan tiền trở lên. ............ Đám cưới, của Lâm Uyển Như và Thành diễn ra rất nhanh chóng, nhỏ hẹp mà ấm cúng. Sau chuyến đi, Lâm Trí còn mải mê với vàng bạc, hai người đã đưa nhau đi thật xa. Trong một biệt phủ nằm khuất trên núi, phong cảnh đơn sơ hữu tình. Thành đang mơ hồ, buồn bã khi sắp phải rời đi, thì “ Oang.” Một tiếng động quen thuộc, Thành cười: “ Haha. Mèo lười đã dậy.” Tí nghe xong khinh bỉ: “ Mới ngủ giấc mà ngươi đã vượt biên đi tán gái. Chẳng bù cha ông vì tìm đường cứu nước mà lặn lội, hazzz. Sự đời càng ngày càng loạn.” “ Xì. Ngươi ăn lắm vào, ngủ đẫy một năm, giờ mới tỉnh.” “ Xì. Ta nâng cấp thôi, ích ta lợi mi, kì kèo gì.” “ Vậy giờ mi có gì mới chưa. Có sợ bọn Hội đồng vũ trụ theo dõi không.” “ Mẹ. Giờ không thể mua onl được. Bọn nó kiểm xoát gắt lắm. Mua là nộ. Ẩn nấp mãi mới xong. Giờ mọi việc mi tự lo thôi.” “ Ây. Thế ta cần đồ tích sự nhà mi làm gì.” “ Ngươi.... ngươi..... ta cóc thèm nói nữa. Đồ vong ân phụ nghĩa, đồ lòng lang dạ sói.” “ Thôi, thôi. Không có không sao. Mà mi làm cách nào ẩn dấu được, hội đồng vũ trụ tinh vi lắm mà.” “ Hừ. Ta sẽ hoá hình thành đứa trẻ, đến mơ lũ thô bạo kia ngờ được.” Rồi “ oanh” - một đứa bé trai trắng trẻo, đôi mắt tròn to đầy manh manh, khuôn mặt đẹp đẽ, âm thanh vô cùng đáng yêu: “ Ca ca.” “ oẹ. Ngươi thật biết biến thân nha, Ngươi thật không bị phát hiện chứ.” “ Hừ. Tìm ta giờ khó hơn lên trời. “ Rồi kiêu ngạo: “ Tuy không còn có thể mượn nhờ tiêu phí để tích cóp mua được linh kiện. Nhưng ta đã biết cách để thực sự hoá hình, chính là nhân hoàng. Chỉ cần có một kẻ nhân hoàng bảo vệ, thò kể cả ta xuất hiện, lũ hội đồng kia ta cũng không sợ.” “ Hừ. Họ muốn sẽ tìm ra thôi.” “ Giờ quang giới nhân hoàng của mi đã có tia yếu ơt, nếu không tận lực dò xét từng mili, thì mơ mà tìm thấy ta. Trong hư không vụ nổ Bigbang, có 7 mảnh nhân hoàng được tạo ra, đại diện cho 7 loài. Chỉ cần ngươi có đủ thành tựu, thì vũ trụ không ai dám động ngươi. Một mảnh mất đi, vũ trụ sập. Ngươi nghĩ, vì sao ta phải chốn chui lủi vậy. Tên trước kia ngu đần, đi sai cách, tưởng rằng nổ một hành tinh sẽ kiach hoạt được. Không ngờ mạng cũng đi tong. Ta may mắn trốn thoát, thật không ngờ, mảnh nhân hoàng đó lại phù hợp Đong máu Lạc Hồng của ngươi. Chắc 7 vị tổ khai sáng sinh linh vũ trụ có người mang dòng máu Lạc hồng. Đúng là trong cái rủi có cái may, thật nghĩ bao cách, không ngờ đơn giản vậy là được. Hừ, sau này ta sẽ xử bọn chó điên đó.” Tí kiêu ngạo nói. “ Vậy trước kia chính là ngươi lợi dụng ta.” “ Ta giúp ngươi, ngươi cũng giúp ta. Với lại, ngươi chỉ cần một ý nghĩ, ta cũng đủ sinh tử.” Tí thấp thỏm đáp. “ Vậy việc ta cần làm là làm gì. “ Thành mơ hồ hỏi. “ Ta cũng không rõ, ta suy đoán, chắc chỉ cần để dòng máu mà ngươi mang quật khởi, ngươi cũng quật khởi. Trái đất có vạn thời không, nên chỉ cần, ngươi để các thời không đều lấy một dân tộc vi chủ, mọi thứ đều được.” “ Hừ. Ta tin ngươi, nếu mi nói sai, ta diệt mi diệt.” “ Hừ. “ Bỗng cửa đẩy ra, Uyển Như nhìn một bé trai voi cùng đâng yêu, đang định hỏi, bỗng đứa bẻ khóc: “ Chị, huhu, anh bắt nạt em.” Rồi oà vào, hít hà hương thơm, Thành đen mặt: “ Tí ngươi ra đây cho ta.” Rồi mặc Uyển Như, kéo tai xềch xệch Nguyễn Tí, rồi cúi đầu gằn giọng: “ Người của ta, mi dám làm gì, thì ta cho mi đau khổ.” Tí đau khổ, quệt miệng, lầm bầm: “ Đồ nhỉ mọn, ta sau sẽ tìm kẻ đẹp hơn. Hừ.” Rồi đứng ngay ngắn bên Thành. Thành mặc kệ Tí, tiến đến, nhẹ nhàng ân cần nói: “ Hôm qua em ta vừa đến. Biết ta kết hôn lên đến. Nó tên là Tí.” Rồi quát Tí: “ Chào chị dâu đi.” “ Chào chị, chúc anh chị trăm năm hạnh phúc.” Rồi mặt đầy uỷ khuất. Uyển Như thấy vậy, lườm Thành oán trách, rồi nói: “ Anh thật là, để em nó khóc như vậy.” Rồi kéo Tí và nói: “ Em đường xá xa xôi, muốn ăn gì, chọ đi mua cho.” Tí háo hức: “ Em muốn đi chơi chợ, ăn kẹo đường hồ lô.” “ Đuoc, được. Để chị dẫn em đi.” Rồi lè lưỡi với Thành, Thành chủ lắc đầu nói: “ Em cũng đừng chiều nó quá. Về sớm, trời dần đổ tuyết. Tiện mua cho anh vài cái áo. Thuận tiện mai lên đường.” “ Vâng.” Rồi Tí lăng xăng chạy đu, Uyển Như chậm rãi theo sau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang