Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 66 : Trên thuyền hoa (3)

Người đăng: thanhnc43

Ngày đăng: 18:32 08-08-2019

Thập Nhất cũng cảm thấy người trước mắt khá thần bí, linh lực thật nhẹ lan tỏa cùng lời nói. Lần này, Thánh tử đi ra, là muốn tìm kiếm hạt giống mới, cũng như tranh thủ sự ủng hộ của trần thế, cho cuộc đối đầu với Hắc Ma. Dù sao kiến cũng là thịt, là kẻ tận trung, hắn cũng không muốn gây ra phiền toái cho Thánh tử, ảnh hưởng kế hoạch. Thế là hắn tiến lên nửa bước, ôm quyền hỏi, giọng nói hắn trầm khàn, có phần nhún nhường: “ Xin hỏi huynh đài là ai, có thân phận gì. Lại có quan hệ gì với tiểu cô nương này.” Thành có phần bất ngờ về thái độ của kẻ trước mặt, lẩm bẩm ‘Bọn này lịch sự vậy? Tưởng lũ Tung cẩu hay thích tinh tướng, trang bức lắm cơ mà. Đúng là không thể tin tưởng tiểu thuyết được.” rồi khẽ cười nhếch mép: “Ta đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, tên là Nguyễn Thành, chưởng quản Thiên Địa hội.” Thập Nhất mười phần mờ mịt, liếc mắt trao đổi cùng Thập Nhị và Thập Tam: “ Biết Thiên địa hội là gì không.” “ Hắn là ai không.” Nhưng cả Thập Nhị và Thập Tam đều lắc đều. Thập Nhị thấy vậy, làm thủ thế: “Tốt nhất là khoan hãy vọng động, Huynh trước cứ nói chuyện mềm dẻo, để đệ báo tin cho Thánh tử. Hỏi xem Thiên địa hội là ai rồi hãng ra tay.” Cả ba đều là chưởng quản của Mắt Ma hội- tổ chức của Mắt Ma giáo ở trần thế, nhiệm vụ chính của bọn họ thu thập tin tức tình báo và thực hiện những nhiệm vụ được giao. Tỉ lệ hoàn thành của cả ba đều là 100%, rất được Thánh Tử thưởng thức, lần này cho đi cùng, cả ba đều như một bước lên tiên. Điều làm nên thành công đó chính là sự thận trọng, nếu chưa biết rõ thực tình đối phương, bọn hắn sẽ không bao giờ ra tay. Thập Nhị không hề do dự, rút trong người ngọc bội, bắt đầu truyền âm. Còn Thập Nhất lịch sự chào hỏi: “Hóa ra là Thành huynh, ngưỡng mộ đã lâu.” Trong lòng thì âm thầm chửi rủa: “ Quỷ mới biết thằng chưởng quỹ này là ai. “ “Ha ha.” Thành cười trừ, nhưng Thập Nhất nhìn vào chỉ cảm thấy nụ cười vừa rồi của y tựa như có thâm ý sâu xa nào đó, liền càng thêm cẩn thận vạn lần. Thế là hắn một lần nữa ôm quyền, thậm chí còn hơi khom người xuống: “Dám hỏi Thành chưởng quỹ có quan hệ gì với tiểu cô nương này?”. Trong giọng nói còn lộ ra có chút ngập ngừng, như bề dưới đang nói chuyện với bề trên. Thế là Thành tằng hắng một tiếng rồi hỏi: “Ngươi nói con bé này?” rồi phất tay áo, sau đó chỉ về phía Lâm Uyển Như đang run sợ nấp phía sau. Thập Nhất thận trọng hồi đáp: “ Đúng vậy.” Thành thở dài, ôm lấy Uyển Như, với đôi bờ vai đang run lên bần bật, giọng nói đầy tang thương: “ Nàng là người rất quan trọng với ta.” Linh lực ba động tần xuất càng mạnh hơn. Thập Nhất run sợ, định rút lui, bỗng Thập Nhị tiến đến nói khẽ: “ Đại ca, công tử truyền tin trên ngọc phù rằng, không rõ, cho phép ta sử dụng chuông đồng nếu gặp khó khăn.” Nghe xong, Thập Nhất nhìn Thành, không còn e dè, mà quát lớn: “ Hừ. Dù cô nương đó là ai, thì cũng chết đi.” Rồi cả ba, điều khiển linh lực rót vào chuông đồng, linh lực càng ngày càng nồng đậm, chuông đồng dần sáng lên. Bỗng ầm, Thành và Tèo cùng ra tay, ba tên áo đen đầu nát toét như dưa hầu, chuông đồng rơi tự do lăn khe tới chân Thành. Cầm ngắm nghía, Thành cười: “ Haha. Tưởng ta cho các ngươi thời gian ư. Ta cũng không rảnh mà đi trang bức.” Rồi vất chuông đồng cho Tèo, rồi nói: “ Mới mở cửa mà có kẻ đưa lễ vật đến. Ngươi cất đi.” “ Vâng.” Bỗng “ Ọe.” Lâm Uyển Như sắc mặt trắng toát, nôn thốc tháo, rồi hôn mê. Thành cười: “ Cô nương này, thân phận không đơn giản, ngươi đưa ta tới Quảng châu, rồi đưa cô ta về nhà. Coi như làm người tốt, thì tốt đến cùng.” “ Vâng.” …………. Hai người vừa đi, trước căn nhà nhỏ, một khí thế kinh người bốc lên, Dương Diệp trầm giọng: “ Thập Nhất, Thập Tam, Thập Nhị đều không phải kẻ yếu, mà chưa tới một phút đều bỏ mạng. Pháp bảo cũng mất, kẻ này vô cùng nguy hiểm, không trừ ắt họa. Nhất, Nhị chia người làm hai hướng, tìm cho ta. Ta nghi ngờ rằng tên Diệp Huyền kia cũng xuất thế.” “ Vâng.: Hai lão già khom người đáp. Dương Diệp sắc mặt đen sì quay về khách sạn. Vừa tới nơi, một cô gái mặc vải lụa mỏng tanh, đon đả tiến tới: “ Haha. Công tử đi đâu vội thế, thiếp thân còn chưa đủ, người yếu quá đi à.” Rồi cọ mình, dán thật sát vào Dương Diệp Sẵn bực dọc “ ầm “. một nắm đấm, thân hình cô gái vỡ nát, tan tành, Dương Diệp hừ lạnh: “ Mẹ, đúng là dây vào gái là đen.” Rồi quát: “ Dọn dẹp đi cho ta, ta không thấy thứ dơ bẩn này ở đây.” “ Vâng.” Tên chủ quán run sợ đáp. ……….. Xe ngựa được Thành thiết kế giảm xóc, tăng thêm động cơ, có thể bay nhẹ trên không, lên hai người chở Uyển Như cứ thẳng đường chim bay, rất nhanh chóng tới Quảng châu. Lúc này, Uyển Như sau khi ăn một viên an thần cũng tỉnh lại, nhìn thấy bên mình vẫn là áo đen chưởng quỹ, đôi má khẽ đỏ rần, lúc sau ngượng ngùng: “ Tạ ơn công tử.” Thành chỉ cười: “ Tiên tay thôi, ta sẽ xuống Quảng Châu, hộ vệ của ta sẽ đưa cô về.” Rồi tiếp: “ Cô nương cũng che lại sắc đẹp đi, sắc đẹp của cố đã khiến rất nhiều người mất mạng vô ích. Cẩn thận, lại mang lại họa diệt tộc.” “ vâng…….” Lâm Uyển Như nghẹn ngào đáp, rồi dường như muốn nói thêm, lại thấy Thành nói: “ Ta xuống đây, ngươi hãy đưa cô gái đó về an toàn, xong quay lại đón ta.” “ vâng. Công tử.” Tèo đáp. ……….. Uyển Như còn đang mê man nghĩ về câu chuyện đó, bỗng một tiếng nói vang lên, đưa Uyển Như về thực tại, Tô Thức nói: “ Lâm cô nương, mọi người đã làm xong, mời Lâm cô nương đánh giá.” Lâm Uyển Như giật mình, ngượng ngùng đáp: “ Vâng, tiểu nữ thất thần, mong mọi người không trách.” Rồi lần lượt, mọi người đọc. Bàng Tịch ngâm: “ Vòng trời đất dọc ngang, ngang dọc. Nợ tang bồng vay trả, trả vay. Chí làm trai Nam, Bắc, Đông, Tây, Cho phỉ sức vẩy vùng trong bốn bể. Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh. Đã chắc rằng ai nhục ai vinh, Mấy kẻ biết anh hùng khi vị ngộ. Cũng có lúc mưa dồn sóng vỗ, Quyết ra tay buồm lái với cuồng phong. Chí những toan xẻ núi lấp sông, Làm nên tiếng anh hùng đâu đấy tỏ. Đường mây rộng thênh thênh cử bộ, Nợ tang bồng trang trắng, vỗ tay reo Thảnh thơi thơ túi rượu bầu.” Tô Thức cũng không kém: “ Hoành sóc giang sơn kháp kỉ thu Tam quân tì hổ khí thôn ngưu Nam nhi vị liễu công danh trái Tu thính nhân gian thuyết Vũ hầu.” Triệu Hữu càng thể hiện, đúng khí phách của một bậc đế vương: “ Làm trai phải lạ ở trên đời Há để càn khôn tự chuyển rời Trong khoảng trăm năm cần có tớ Sau này muôn thủa há không ai? ” ……… Một người khác cũng không thua kém: “ Đi không, há lẽ trở về không? Cái nợ cầm thư phải trả xong! Rắp mượn điền viên vui tuế nguyệt Trót đem thân thế hẹn tang bồng Đã mang tiếng ở trong trời đất Phải có danh gì với núi sông Trong cuộc trần ai, ai dễ biết? Rồi ra mới rõ mặt anh hùng.” ................. Lần lượt, mọi người ngâm xong, Thành thấy còn mình cũng đọc: “ Thiên vi khâm chẩm, địa vi chiên Nhật nguyệt đồng song đối ngã miên Dạ thâm bất cảm tràng thân túc Chỉ khủng sơn hà xã tắc điên. Dịch thơ: Màn có trời cao, chiếu đất liền Cùng trăng thanh thả giấc thần tiên Suốt đêm nào dám vung chân duỗi Chỉ sợ sơn hà xã tắc nghiêng.” Lời thơ vừa dứt, Lâm Uyển Như nước mắt như mưa, trong sự sững sờ cùa mọi người, chạy lại ôm lấy Thành mà khóc. Triệu Hữu hốt hoảng: “ Lâm muội, muội sao thế?” Lâm Uyển Như ôm lấy cánh tay Thành, đôi má đỏ rần, ngượng ngùng nói: “ Tiểu nữ đã tìm được ý chung nhân. Cảm ơn mọi người đã tham dự.” Bàng Tịch và Tố Hữu cười lớn: “ Haha, chúc mừng sư huynh.” Rồi lôi kéo mọi người đi ra, trong đó có cả Triệu Hữu đang thất thần. Còn Thành ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì xẩy ra??
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang