Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 61 : Tô Đông Pha

Người đăng: thanhnc43

Ngày đăng: 18:56 04-08-2019

Gần một tuần sau. Thành và Tèo lang thang trên con đường gồ nghề về phía Giang Nam, đây cũng là điểm đến cuối cùng và quyết định thành bại của chuyến Bắc hành lần này. ......... Một quãng đường dài dằng dặc, hai người cũng tới Giang Nam. Vừa vào thành, sĩ tử và du khách đi lại như mắc cửi, khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Xung quanh thì các khách sạn, quán rượu, quán ăn chi chít, chen lấn. Nếu chỉ sự nhộn nhịp ấy, sao khiến bao thi sĩ đắm mình vì nó, sự tạo lên vẻ đẹp, cũng như điểm rồng thêm mắt, đó chính là Tây Hồ. Không nhanh không chậm, đi vài bước, Thành đã nhìn thấy mặt Tây Hồ. Nước trong vắt, xanh đẹp như gương, cầu cong soi bóng, chim hót líu lo, mận đào khoe sắc, cảnh sơn thuỷ mở ra như một bức tranh, đầy vẻ phong tình, khiến người ta đê mê tận hưởng. Thành khẽ chìm mình thưởng thức. Khi bóng chiều dần dần xuống, Thành nói: “ Mọi việc đã sắp xếp ổn thoả chứ?” Tèo đáp: “ Giang Nam nước quá sâu, tiểu nhân không dám vọng động. Mặt khác đây cũng là căn cốt nhà Tống, lên quan lại nhìn rất sát. Tiểu nhân chỉ có thể cho người giả dạng làm một thương nhân nhỏ, đến buôn. Có biệt viện nằm ở phía Nam thành.” “ Ừm. Vậy đi thôi. Ta cũng muốn vui chơi một chuyến.” Rất nhanh, hai người đi đến toài biệt viện nằm khuất mình sau rặng dương liễu. Vừa bước đến, Nguyễn Nhất đã tiến đến: “ Xin chào công tử.” “ Ừm. Kế hoạch thuận lợi chứ?” “ Có chút khó khăn, dạo gần đây, quan lại và quyền quý nghé thăm Tây Hồ rất nhiều. Mên tiểu nhân chưa dám thực hiện.” “ Ừm. Cẩn thật là trên hết. Mà, dọn cơm đi, ta đói rồi.” “ Vâng.” Một chuyến ăn uống, qua lời Nguyễn Nhất, Thành cũng nắm rõ tình huống hiện tại. Vì chuyến đi dài. Trời vừa chập chựng tối, Thành khoan khoái nghỉ ngơi. ........... Một đêm ngon giấc. Sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện trời không còn sớm, Thành cảm thán: “ Thật lâu không có ngủ muộn như vậy.” Dùng xong bữa sáng, Thành ăn mặc phong vận sĩ tử, dạo bước ra ngoài. Chậm rãi, đi dọc bờ hồ, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu những ánh vàng nhàn nhạt, gió nhẹ thổi tới mang theo làn hơi lành lạnh, cảm giác vô cùng sảng khoái. Xa xa, du thuyền đi lại như thoi đưa. Trong đó, tiếng cười nói từ những con thuyền hoa không ngừng truyền đến, toàn những tỷ muội cùng nhau đi vãn cảnh, quang cảnh thật là náo nhiệt. Xa xa có vài con thuyền theo đuôi, trên đó là vô số các nho sinh, tử sĩ đứng trên đầu thuyền, đôi mắt nhìn chằm chằm vào các thuyền hoa, như hổ đói rình mồi. Nhưng khi các tiểu thư nhìn sang, thì tất cả đều sắc mặt cải biến, một bộ dạng vô cùng chính trực, ánh mắt không chứa một chút tà niệm, vừa phẻ phẩy quạt, vừa đối đáp thơ phú, trông vô cùng tiêu sái, phong lưu. ............ Thành đứng trên bờ, trông vậy cười nói: “ Đúng là lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.” Rồi khẽ ngâm: “ Núi tiếp non xanh lầu tiếp lầu Tây Hồ ca múa suốt đêm thâu Gió nồng hương dịu say lòng khách Cứ ngỡ Hàng Châu cũng Biện Châu.” Bỗng phía sau vang lên một giọng nói: " Thơ của huynh đài thực sự hay tuyệt!" Kèm theo đó là thanh âm của một cây quạt nhỏ đang vỗ vào lòng bàn tay, tán thưởng. Thành quay lại thì thấy một nam tử tuấn tú, mặc một bộ trường sam màu xanh, tay cầm quạt trắng, không thể đung lời tả hết, Thành cũng khách khí đáp: “ Haha. Để huynh đài chê cười. “ Nam tử cũng cười, tìm cách bắt chuyện, nói: “ Tại hạ tên Tô Thức. Nghe khẩu âm của huynh đài, tựa hồ không phải là người bản địa? “ Thành nghe vật thốt lên: “ Ồ. Đông Pha cư sĩ. Thật hân hạnh.” Rồi như thấy mình thất thố, cười trừ, đáp: “ Haha. Nhìn huynh đài lại nhớ người bạn. Mong huynh đài lượng thứ. Haha, ta cũng không phải người ở đây, mà ở vùng gần Ung Châu. Không biết huynh đài còn gì chỉ giáo?” Tố Thức cũng cười, nói: “ Với tài của huynh đài, sao không thử tham gia hội thi thơ kén rể của Lâm tiểu thử?” “ Ồ.” Thành nói: “ Thật không dấu diếm, ta vừa đến hôm qua. Không biết huynh đài có thể nói rõ được không?” Tô Thuéc nhiệt tình giải đáp: “ Lâm tiểu thư là con gái của Lâm Trí đại nhân, nay vừa tròn mười tám, yêu thích thơ ca, được mọi người Tông sùng gọi là Giang Nam đệ nhất tài nữ, nay muốn tổ chức hội thơ kén rể. Chỉ cần tuổi tác tương đương, tự nhận kẻ sĩ có học, đều có thể báo danh tham gia. Nên lần này, ta mới từ xa xôi đến tham dự mà.....” “ Huynh đài có gì khó khăn chăng?” “ Lệ phí tham gia là 10 lượng bạc, mà thuê thuyền cũng 2 lượng bạc. Ta thiếu 1 lượng, mà nơi đất khách quê người, không biết vay ai. Nên muốn rủ huynh đài cùng thuê chung thuyền.” Tố Thức nói, vừa nhìn Thành chăm chú. “ Haha. Có gì đâu chứ, nếu không có Tô huynh, ta cũng bỏ lỡ cơ hội lần này. Không bằng, ta thuê thuyền rồi cùng huynh tham dự.” “ Được, được, cảm ơn huynh đệ.” Hai người kết bạn, rồi nhanh chóng thuê một chiếc thuyền hoa. Tuy giá cả khá cao, nhưng Thành toàn bao, Tố Thức cũng vui vẻ đi cùng. Chiếc thuyền có hai tầng, cao khoảng 6, 7 thước, trên treo đèn lồng, tầng trên là lầu các, xưng đắc thượng thị khí vũ hiên ngang. Trên thuyền hoa treo cờ quạt tung bay. Tô Thức vội vàng, treo lên hai bức hồng điêu lớn, từ trên bụng thuyền rủ xuống. Bên phải là " Thu phong phủ ngã ý", bên trái là "Chích vi nàng khuynh tâm". (gió thu vỗ về lòng ta- chỉ vì nàng xiêu lòng) Nhanh chóng thu hút được sự chú ý. Nhưng chỉ thoáng chốc, dòng người càng ngày càng đông, những đội hình thuyền càng xa hoa. Thấy Tô Thức buồn rầu, Thành cười: “ Dù sao nàng cũng đã chú ý. Không thể sánh được kẻ lắm tiền nhiều của. Chỉ cần tài năng thực sự, nàng sẽ siêu thôi.” “ Haha.” Tô Thức tỉnh táo: “ Nếu mê giầu sang, nàng đã không bầy vẽ như thế này.” P/s cầu ủng hộ, bình luận cho tác có động lực với ạ. Tác cô đơn quá.hic hic. Cảm ơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang