Dòng Máu Lạc Hồng
Chương 60 : Chuẩn bị tiến Giang Nam
Người đăng: thanhnc43
Ngày đăng: 18:42 02-08-2019
Trời trưa oi bức, những đám mây chốn mất tiêu, bầu trời xanh trong vắt. Không khí bực bội đến khó tả.
Nằm trên nghế, nhâm nhi một li trà sữa ngon mát lành, Thành trầm ngâm suy tính cho những bước tiếp theo.
Bỗng Hải Nha từ xa chạy tới, mặt tươi rói, bẩm:
“ Thưa đại nhân, tiểu nhân có việc cần báo.”
Thành gật đầu. Hải Nha đưa lên một mảnh giấy dầy lít nha, lít nhít những con số. Thành lắc đầu, đặt xuống:
“ Có gì nói đi, nhìn thứ này, ta điên đầu mất.”
Hải Nha cười đáp:
“ Thưa Đại nhân, đây là doanh thu băng đường hồ lô một tháng qua. Gần 100 lượng, thật không ngờ những quả táo gai lại mang đến lợi ích to lớn vậy.” nói xong mặt còn tràn đầy kích động.
Thành chỉ khẽ gật đầu, nói:
“ Đây là luac mới đầu, chưa có ai bán. Nhưng lợi nhuận lớn thì sẽ có người hữu tâm để ý, sẽ bị bắt trước, lợi nhuận sẽ sụt giảm. Nhưng dù sao nó đem lại hiệu quả, có thể giải quyết được khó khăn bây giờ.”
“ Vâng.”
Suy tư một lúc, Thành tiếp:
“ Số tiền đó hiện không dùng để thu mua những đứa trẻ.
Mùa đông sắp tới, ngươi đi mua lương thực, để chuẩn bị. Có thực mới vực được đạo. Mặt khác, lấy 20 lượng phân phát cho mọi người, coi như tưởng thưởng.
Đồg thời, ngươi cũng động viên mọi người nắm bắt được trận pháp và bộ võ mà Tả sứ vừa chỉ. Gặp kẻ mạnh thì có thể quần công, gặp kẻ yếu thì càng thuận cho làm việc.
Mùa đông này tạm ngưng hoạt động, chỉ chú trọng luyện tập. Mùa xuân hãy bắt đầu khuếch trương. Ta muốn nhanh chóng làm chủ hoàn toàn được địa bàn Quảng Châu.”
“ Vâng.” Hải Nha đang chăm chú nghi chép, ngẩng đầu đáp.
“ Nếu không có gì thì đi đi. Ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
“ Vâng.”
Nhìn bóng Hải Nha đi xa, Thành lắc đầu.
Mới ngày đầu, nhìn cách quản lí quy củ, hắn tưởng vớ được người tài.
Nhưng một lần vô tình, nhìn thấy Hải Nha cho người chặn đường, cướp bóc, sau đó chỉ dựa vào ưu thế số lượng người đông đảo, mài chết đối phương, hậu quả thì thương vong lớn hơn hai con số. Thành chỉ lắc đầu.
Ngẫm nghĩ, Thành sai Tèo bắt đầu truyền tụ một vài chiêu thức phòng thân.
Đầu tiên là Ngũ long trận- chỉ cần năm người phối hợp thật nhần nhuyễn thì có thể vây hãm bất cứ ai, mài mòn sinh lực, tuỳ độ mạnh yếu từng người, cơ bản vẫn dựa trên chính sách biển người nhưng hiệu quả một trời một vực.
Một ngũ long trận không được thì hai, thì ba.... chỉ cần ngươi sơ hở thì sẽ mất mạnh.
Bộ võ thì là chiêu thức rút ngọn của Lạc Hồng kiếm quyết tầng thứ nhất, tuy không hoa lệ, và vô cùng tốn sức, nhưng thắng được hiệu quả, rất thuận lợi cho đánh cướp.
Thành cũng sai Tèo chuẩn bị những võ công dành riêng cho những người như thế này, dù sao muốn dùng thì cũng phải mài dao cho chúng thật sắc thì mới có hiệu quả.
..........
Trong phòng khách.
Hải Nha vừa đi ra, Ngọc Lan đã ríu rót bám theo:
“ Người đó là ai vậy huynh.
Trông cũng đẹp trai mà khó ở kinh, muội bắt chuyện cũng không thèm trả lời? Khinh người quá đáng.
Mà sao huynh sợ hắn vậy, không phải khách của huynh, muội đã cho hắn vài quất rồi. Hừ.”
Hải Nha xoa đầu muội muội, cười nói:
“ Người đó cho chúng ta cuộc sống như thế này, nếu không có họ. Huynh muội ta vẫn đang vì kiếm miếng ăn hàng ngày mà khốn khổ.
Băng đường hồ lô cũng là người đó nghĩ ra.
Mặt khác, muội muốn đánh được thì hãy đânh bại đội trưởng đi. Huynh thấy vị đó đánh đội trưởng tan tác.”
Về đội trưởng, Ngọc Lan vô cùng kính trọng, chỉ với nắm đấm, đội trưởng đã đánh bay tất cả con trai trong sơn trại, đồng thời còn dạy họ những thứ rất lợi hại, nàng luôn nghĩ đội trưởng thật lợi hại, bây giờ nghe huynh trưởng nói vậy. Tuy còn ngờ vực, nhưng cũng không rét mà run, nhỏ giọng:
“ Không biết, hắn nghe thấy không.
Nhìn tướng nhỏ mọn vậy, nếu biết thì....hic hic.”
Hải Nha cười:
“ Nha đầu ngốc. Người đó rất hoà ái, sẽ không chấp nhặt với chúng ta đâu.”
Rồi trầm giọng:
“ Mà muội suốt ngày võ vẽ, không lo nữ công gia tránh đi, bao giờ mới lấy được chồng.”
Ngọc Lan bĩu môi:
“ Muội mới không cần lấy. Muội ở vậy cho cả đời huynh nuôi.”
Rồi đỏ mặt chạy đi.
Hải Nha lắc đầu, cười khổ: “ Nha đầu này, thật đúng là.....”
........
Thành cũng không quan tâm câu chuyện giữa hai anh em họ.
Thành đang chăm chú ngắm nhìn những nét vẽ nguệch ngoạch, một bản đồ chi tiết của Quảng Châu, Ung Châu..... từ tuyến đường, hang động, đặc biệt là khoáng sản.
Thành vô cùng vui sướng, đây là công lao gần một tháng, hắn dừng chân ở đây, với hỗ trợ của thiết bị hiện đại.
Càng nhìn, Thành càng cảm giác muốn thật nhanh đào móc và phát tài, những thỏi bạc, vàng sẽ rơi đầu túi. Không còn trăn trở hàng đêm về việv kiếm tiền nữa.
Kiềm chế, Thành quay sang, nói:
“ Mọi người vất vả. Cho tất cả nghỉ ngơi một tuần. Tuần sau xuất phát về Giang Nam rồi trở về.
Kế hoạch Cam ranh cũng đã chín muồi rồi.”
“ Vâng.” Tất cả đáp và nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn mỗi Tèo, Thành hỏi:
“ Chuyện về đảo Hải Nam tiến triển như thế nào rồi.”
“ Thưa công tử, Minh Xưởng và Nguyễn Nhị đã làm chủ được hòn đảo, nơi này khá nghèo nàn, lên dân cư thưa thớt. Đã khống chế được, sẽ rất nhanh chóng có bản đồ chi tiết.”
“ Ừm. Mà bảo đề phòng, kẻo gây động tĩnh với nhà Tống. Bây giờ còn chưa đến lúc đối đầu. Còn Thăng Long thì sao?”
“ Công Uẩn sau khi vào, đã huy động dân chúng đắp đê sông và phổ biến chữ Quốc ngữ, Tiền. Nhưng tiến độ còn rất chậm.
Bây giờ chỉ mới lan ra được Thăng Long và mấy tỉnh xung quanh. Muốn trên cả nước thì chắc phải mất ít nhất là một năm.”
“ Không sao, muốn thay đổi thứ thâm căn rất khó. Ngươi bảo Công Uẩn lấy chậm mà chắc, không cần vội vàng.
Mặt khác, ngươi cũng nói cho Lê Hoàn và Long Việt chuẩn bị sẵn sàng. Ăn tết xong, sẽ bắt đầu.
Chuẩn bị cẩn thận, không được để sơ xuất.”
“ Vâng.” Tèo đáp.
P/s: Cầu ủng hộ, comment động viên ạ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Bình luận truyện