Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 59 : Băng đường hồ lô (2)

Người đăng: thanhnc43

Ngày đăng: 18:42 02-08-2019

“ Băng đường hồ lô…..là cái gì? Ăn ngon không.” “ Không biết, chưa từng nghe tới.” “ Đi, đi qua nhìn một chút.” Tính hiếu kì như một bản năng sẵn có của con người, khiến tất cả nhao nhao nhìn về hướng truyền đến âm thanh, đầy tò mò về thứ gọi là “ Băng đường hồ lô.” Chỉ thấy bên đường, một nơi hẻo lánh, một cô gái đang cầm một cây gậy thật dài, phía trên cắm lít nha, lít nhít thứ gì, trông thật giống hồ lô. Chăm chú nhìn kĩ, thì chúng chỉ là phổ thông quả táo gai, dù được tạo hình đẹp mắt, bọc bên ngoài một lớp đường long lanh nhưng cũng không thể thay đổi bản chất, đó là quả táo gai. Một thiếu niên trẻ tuổi, mặc áo bào dài, tiến lên hỏi: “ Này cô gái, cái này Băng…hồ lô bán như thế nào.” “ Ngũ văn tiền một xiên.” Cô gái mỉm cười đáp. Thiếu niên nghe xong sững sờ, hỏi lại: “ Ngũ văn tiền? Ngươi đi ăn cướp đi.” Rồi lắc đầu rời đi. Quả táo gai chỉ cần bỏ một đồng, có thể mua được vài cân, thật ngu ngốc nếu hoa ngũ văn tiền đi mua hai quả như vậy. “ Xời. Tưởng vật gì hi hãn, hóa ra chỉ là vài quả táo gai mà thôi…” “ Ngũ văn tiền một chuôi, cô gái thật có tự tin bán được a? ” “ Đi, đi, thật không có gì để nhìn…” Tính hiếu kì được sáng tỏ, mọi người nhanh chóng tán đi, cô gái lẻ loi đứng một mình, bỗng nhiên tránh không khỏi thất lạc. Nhưng nhiệm vụ mà nghĩa huynh giao, nàng thật không nỡ làm trái, liền ngẩng đầu, cầm lấy mảnh giấy kì quái được đưa, hét lớn: “ băng đường hô lô…” “ Ngon từng miếng, ngọt đậm đà.” “ Không ngon, không lấy tiền….” “ Cô nào chồng bỏ chồng chê, mua ngay dùng lấy, chồng mê tới liền…” “ Mại dô…Mại dô…..bà con ơi.” Nói xong, khuôn mặt ửng đỏ, thật ngại đi, không biết nghĩa huynh nghĩ đâu ra những thứ này. Đang ngượng ngùng, bỗng một đôi nam nữ đi qua, thiếu nữ nhìn thấy những chuỗi băng đường hồ lô, chớp chớp mắt: “ Trong suốt long lanh, thật đẹp nha.” Nam tử đứng bên trên thấy vậy, mở miệng: “ Nếu muội thích, để huynh mua..” rồi nhìn Ngọc Lan nói: “ Chủ quán, cho hai xiên.” Ngọc Lan mỉm cười, đáp: “ Tổng là mười văn tiền.” “ Được.” rồi lấy ra mười văn thả vào trong tay Ngọc Lan. Ngọc Lan mỉm cười, đem tiền cất kĩ, rồi lấy hai xiên xuống đưa tới: “ Chúc quý khách ngon miệng.” Tiêu Ly cầm lấy, cắn lấy một mứt quả, trên mặt hiện lên kinh ngạc, nhìn xuống băng đường hồ lô, nói: “ Chua chua bên trong lại có ngọt, ăn vào miệng thật là ngon, không nghĩ ra trên đời, lại có mĩ vị như thế này.” Thanh niên nhìn thiếu nữ vừa ăn vừa mỉm cười cũng cắn xuống, cảm thán: “ Thật là ngon nha.” Tiêu Ly ăn xong, còn thèm thèm, hương vị thật ngon, mở miệng: “ Tất cả ta muốn hết!” Thanh niên vội vã trả tiền rồi cầm lấy đi theo, Tiêu Ly mở miệng, giọng thật ngọt: “ Cảm ơn Lưu ca, nếu không ra ngoài cùng huynh, muội thật không biết còn có vị ngon như thế này.” Lưu Hoàng cười: “ haha. Muội vui là được rồi, sau này muốn đi đâu, cứ gọi huynh.” “ Vâng.” ………….. Tiêu Ly mang theo hơn ba mưu xâu đường hồ lô về đến lầu, tỷ muội liền chầm chù nhìn lấy từng chuỗi long lanh băng đường hồ lô, hiếu kì hỏi: “ Tiêu tỷ đây là vật gì nha.” “ Đừng hỏi nhiều, tý cho các ngươi thử, các ngươi mau lấy đĩa bầy ra. Mang vào cho ta.” Tiêu Ly nói xong, rồi quay qua nhìn Lưu Hoàng áy náy: “ Thật xin lỗi huynh. Nếu huynh không bận thì mời huynh vào cùng ăn với tỷ muội.” Lưu Hoàng nghe vậy, đôi mặt rực sáng, nhưng tỏ vẻ từ chối: “ Nay ta cũng có việc, vậy hẹn muội khi khác nha.” Rồi đi ra, trong lòng một hồi yy, khi tý có thể trang bức với lũ bạn. Càng nghĩ càng vui vẻ, bước chân thật nhanh. ………………… Buổi sáng bán tốt, Ngọc Lan dần tin tưởng nghĩa huynh, khi trời dần ngả hướng tây, bắt đầu mang mứt quả xuống chợ bán. Bỗng xa xa một đứa trẻ khoảng chừng năm sáu tuổi ôm đùi mẹ mình gào khóc không thôi. "Nghe lời, tý trở về mẫu thân sẽ cho ngươi ăn thật ngon.” "Không muốn, con muống ăn… muốn ăn bây giờ cơ. Huhu.” Đứa trẻ thật không dễ lừa, ôm chân mẫu thân càng chặt hơn. Tiếng khóc rất nhanh dẫn tới người qua đường chú ý, phụ nhân bị nhiều người nhìn như vậy, trên mặt cũng có chút không nhịn được, thầm nghĩ lấy trước ổn định hài tử , chờ đến sau khi về nhà sẽ chậm chậm giáo dục. Mở miệng: “ Được, mẫu thân mua cho. Vậy ngươi thích ăn gì.” Đứa trẻ con mắt trực câu câu nhìn bên góc đườn, nuốt nuốt nước miếng một cái, nói: "Mẫu thân, ta muốn ăn cái kia!" Sau một lát, đứa trẻ hài lòng liếm láp băng đường hồ lô, đối với cái này một loại chưa từng có nếm qua mỹ thực, tâm lý vô cùng yêu thích. Ăn xong liền đem que trúc đem bên trên đường trắng liếm sạch sẽ cũng không nỡ ném, cẩn thận cất kỹ, khóe miệng cũng liếm liếm, lòng tràn đầy hoan hỉ nghĩ. “ Haha, về đến nhà ta sẽ khoe khoang cho bọn chúng biết. haha” Nhưng không hề ý thức được, bên cạnh mẫu thân sắc mặt không tốt lắm, về nhà đầu tiên nghênh đón hắn, sợ là một trận đánh đập... ………… Một tiếng sau, khi trời cũng dần đứng bóng, chỉ bán được thêm hai xâu, Ngọc Lan tính đường về Sơn trại cho kịp. Bỗng nhiên sau lưng truyền đến một trận lộn xộn tiếng bước chân, sau một khắc, cô phát hiện mình bị vây quanh. Vây quanh là một đám trẻ, lớn nhất một cái tuổi cũng bất quá mười tuổi, cả đám đều dùng ánh mắt hưng phấn nhìn qua mứt quả. Đứng tại phía trước nhất là đứa trẻ một tay bưng bít lấy cái mông, trên mặt nước mắt chưa khô, chỉ cái kia một chuỗi xâu mứt quả, nói ra: "Chính là cái này, ta có hay không lừa các ngươi, các ngươi lập tức liền biết!" Nói xong, liền duỗi ra bàn tay, bên trong là 5 đồng tiền, lớn tiếng nói: "Chủ quán, ta muốn một chuỗi băng đường hồ lô!" "Ta cũng phải!" "Còn có ta!" "Ta muốn hai chuỗi!" Nhanh chóng, băng đường hồ lô hết sạch, Ngọc Lan vui vẻ ra về.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang