Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 57 : Muốn chiếm đảo Hải Nam

Người đăng: thanhnc43

Ngày đăng: 15:13 31-07-2019

Khung cảnh nhốn nháo khắp thành, binh lính nhanh chóng được điều động, phong toả hiện trường. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, đánh thức toàn bộ dân chúng. Quan phủ huy động tất cả mọi người tiến hành dập lửa. Cũng lúc này, 200 người trà trộn vào trong thành. ......... Tèo điều khiển xe ngựa chậm rãi dừng lại trước một biệt phủ rộng lớn. Nguyên Hạo nhẩy xuống, tên lính gác trông thấy, la lên: “ A. Công tử đã về. Để nô tài đi thông báo Tứ thúc. “ Rồi vội vã chạy đi. Lúc sao, một tên trung niên, cơ bắp cuồn cuộn, thân hình to lớn chạy lại, nói: “ Ơn giời, công tử đã về. Trong thành đang loạn, ta đang định cho người đi tìm.” Nguyên Hạo cười lớn: “ Haha, ta lớn rồi, Tứ thúc không cần lo lắng.” Bỗng Lý Tứ nhìn thấy, bên cạnh Nguyên Hạo xuất hiện hai người, giác quan thứ sáu ẩn ẩn cảm thấy hai người rất nguy hiểm. Lý Tứ thận trọng hỏi: “ Không biết, quý danh hai vị là gì ?” Nguyên Hạp cười: “ Quên mất. “ rồi chỉ vào Thành nói: “ Vị này là Nghĩa huynh của ta, bên cạnh là gia nô của huynh ấy.” Ngừng lúc tiếp: “ Tứ thúc, người mau sắp xếp phòng ngủ, nghỉ cho hai vị.” “ Vâng. Hai vị xin mời theo lão nô.” Thành gật đầu: “ Ừm. Nay cũng mệt rùi, ta về nghỉ trước. Hẹn gặp đệ ngày mai.” Rồi đi theo Lý Tứ đến hai căn phòng trống, tương đối rộng rãi, bày biện tinh xảo. Lý Tứ nói: “ Nếu có gì cần, hai vị cứ việc gọi. Không cần khách khi.” “ Được, cần ta gọi.” Lý Tứ cũng biết ý, nhanh chóng rời đi. .......... Dưới mái hiên, Lý Tứ pha một ấm trà, ngồi uống. Nguyên Hạo thay đồ xong, ra thấy Lý Tứ, cũng chậm rãi ngồi xuống, nói: “ Khuya rồi, làm sao Tứ thúc còn chưa nghỉ.” Lý Tứ đáp: “ Lão nô cảm thấy hai vị vừa rồi rất nguy hiểm. Nhất là vị nghĩa huynh kia, chỉ một ánh mắt dường như nhìn thấu tận xương tuỷ.” “ Haha.” Nguyên Hạo không đáp, hỏi lại: “ Ngươi biết trước phụ thân xem ta và nói quanh người ta có thứ gì đó chứ.” “ Lão nô biết. Lão gia từng bảo, quanh người công tử có một khí vận bao quanh, người chỉ thấy trên các bậc đế vương như Tống Chân Tông hay Liêu Thánh Tông. Công tử chính là ho vọng và tương lai sẽ giúp người Đảng Hạng chúng ta phất triển.” “ Haha. Đúng, nhưng nay ta vô tình thấy có người còn nồng đậm hơn cả ta, lại gần chỉ bất giác muốn cúi đầu. “ Nguyên Hạo đáp. “ Ý người đó là.... “ Lý Tư khẽ giật mình. “ Đúng.” Lý Tứ lo lắng, nói: “ Vậy có sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta không.” Nguyên Hạo lắc đầu: “ Việc đó ngươi không cần phải lo, mục đích của nghĩa huynh và chúng ta giống nhau. Huynh ấy cũng không phải người Tống, mà là người của một đất nước nhỏ bé bên kia biên giới, gọi là Đại Việt.” Ngừng lúc tiếp: “ Ngươi hay viết phong thư cho phụ thân, cử một phái đoàn mang theo đồ vật, sang giao hảo với Đại Việt. Đến Ung Châu, sau đó ta đích thân sang cùng. Mặt khác, nhân chuyến này, cử Tam thúc đi cùng để xúc tiến giao lưu, buôn bán với họ. Người này chỉ làm bạn, chứ không được kết thù. Làm bạn sẽ trăm bước thuận, kẻ thù chỉ sợ, mạng không còn. Ngươi thấy lửa cháy ngục Ung Châu chứ. “ “ Lão nô cũng trông thấy, vừa cho người đi dò hỏi.” Nguyên Hạo cười: “ Việc này do nghĩa huynh gây ra, và chuẩn bị đã lâu. Mai chúng ta sẽ lên đường đi Giang Nam. Ngươi cũng dặn dò người chúng ta, nhìn thấy huynh ấy thì như nhìn thấy ta, cẩn trọng đối đãi. “ “ Vâng. Để lão nô đi căn dặn.” ............. Cũng lúc này, Thành nhâm nhi li trà, hương trà sen quen thuộc, cảm giác man mác nhớ quê hương. Đây cũng chỉ lần thứ 3, hắn rời xa đất nước, kể cả hiện tại hay trước kia. Một cảm giác thật khó tả. Lúc sau, bầu không khí được đánh vỡ, Tèo tiến đến, thưa: “ Thưa công tử, các tên tù giam đã được bố trí cho thân phận mới, và nơi ở. Nguyễn Nhất sẽ huấn luyện, cũng như để chúng tạm lánh một thời gian.” “ Ừm. Tuy vậy, nhưng còn không đủ an toàn. Mà lần này, Nguyễn Nhất mang sang bao người.” Thành nói. “ Hơn 200 người tinh nhuệ nhất. Mọi người sẽ phân tán đến các Châu. Chỉ cần mấy tháng sẽ tạo được các trụ sở.” “ Được. Bảo mọi người, chú ý an toàn. Ta không muốn bất cứ ai mất mạng nơi đất khách. Những nhiệm vụ, tìm và giao cho bọn hán gian là được. “ “ Vâng.” Thành cầm lấy tờ bản đồ, rồi chỉ tới một hòn đảo lớn nằm trên Vịnh Bắc Bộ, nói: “ Cho ngươi tìm hiểu về nó. Ta muốn đánh chiếm, tạo thành căn cứ, đào tạo bọn hán gian. Dùng bọn chúng, chưa không được để cho bất cứ ai đặt chân lên đất ta. Và cũng không nên cho biết chúng ta là ai, chỉ cần nói là Thiên địa hội. Kẻo nuôi chó, lớn lên nó sẽ quay lại cắn mình.” Nhìn đảo Quỳnh Lâm( nay là đảo Hải Nam) được khoanh tròn, Tèo gật đầu: “ Vâng” “ Mà gửi cũng tìm hiểu về Nguyên Hạo, tộc người Đảng Hạng, phía Tây Hoàng Hà.” “Vâng.” ........... Sáng sớm hôm sau, Thành thức giấc đang múa từng chiêu thức hoa lệ. Nguyên Hạo từ xa, đi lại nói: “ Haha, thật không nghờ nghĩa huynh võ công cũng lợi hại. Đệ cũng muốn được so tài với huynh.” Thành cười, đáp: “ Được.” Cả hai rút kiếm rồi liên tục va chạm. Gần một canh giơg, Nguyên Hạo mệt mỏi, nói: “ Thôi, đệ xin chịu thua.” Rồi lau mồ hôi đang chảy xuống. Thành cũng cất kiếm, ngồi cạnh nói: “ Đệ cũng rất khá, ta cũng rất vất vả để thắng. Mà ta định cáo từ để đi Giang nam.” “ Ồ, quả thật đệ cũng đang muốn đi, nếu huynh không chê thì đi cùng.” Nguyên Hạo đáp Thành lắc đầu: “ Ta có việc sẽ đi đường vòng, hẹn đệ ở Giang Nam.” “ Vâng. Hẹn huynh uống không say không vè.” ............ Vụ cháy khiến toàn bộ quan chức Ung châu khốn khổ, nhưng mọi đầu mối đi vào ngõ cụt. Ngọn lửa quá lớn, thiêu rụi gần như tất cả, chỉ để lại những mảnh xương to nhỏ nằm rải rác. Trong phủ tướng quân, Tô Liêm cười lớn: “ Haha, dám đối đầu với bản thiêu gia. Trời tru đất diệt.” Rồi quát: “ Bay đâu, đi bao toàn bộ Xuân Hương quán. Nay ta mời khách.” “ Vâng.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang