Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 54 : Du xuân

Người đăng: thanhnc43

Ngày đăng: 15:13 31-07-2019

Thành Ung Châu, cảnh xuân rực rỡ, những đóa hoa mẫu đơn nở rực trên mọi nẻo đường, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp nơi. Một chuyến hành trình dài, Thành cũng đặt chân lên đất Bắc. Dành cả ngày, dạo ngắm khu chợ. Khi mặt trời đã lên đỉnh, trong bụng cảm thấy đói, Thành nhìn thấy một tửu lầu khang trang, sạch sẽ, liền thuận chân bước vào. Bên trong cũng có vài người đang ngồi. Thành ngồi xuống bàn bên khung cửa, thuận tiện ngắm nhìn những đóa mẫu đơn. Thành kêu: “ Tiêu nhị đâu!” Một cô gái nhỏ nhắn, nở nụ cười thật tươi tiến lại: “ Thưa khách quan, ngài dùng gì ạ!” Thành khẽ giật mình trước vẻ đẹp đầy chân chân, một lúc như nhận ra sự thiếu tế nhị của mình, cười trừ, nói: “ Thật xin lỗi. Cho ta một chum rượu với vài món nhấm đi.” “ Được ạ, xin quý khách đợi trong giây nát.” Rồi mỉm cười quay người đi. Thành khẽ gật đầu. Ngồi trong quán rượu, ngắm nhìn từng hàng hồng man mác, hương quyện thoảng trong gió, uống cạn một hơi một bát rượu, hơi men thấm vào tim phổi, khiến Thành bất giác ngâm nga: “ Một thân hoà tốt lại sang, Phú quý âu chẳng kém hải đường. Lai láng lòng thơ ngâm chửa đủ, Ngoài nương toàn ngọc triện còn hương.” Ngâm xong, Thành ngửa mặt lên uống cạn bát rượu. Bỗng bên tai vang lên một giọng nói hào sảng: “ Hay. Thật hài hòa, lại thật thanh cao. Không biết ta có thể ngồi với huynh đài được chứ.” Thành giật mình quay sang, liền thấy một thanh niên, ngang tuổi, một thân lụa trắng, ngũ quan tinh xảo, một khí chất nho nhã, Thành cười nói: “ Haha. Xin mời huynh đài tự nhiên.” Thanh niên ngồi xuông, rót cho mình đầy một chén, uống xong, đặt xuống, nói: “ Đúng là rượu ngon phải có bạn hiền. Tại hạ tên Nguyên Hạo họ Lý(1) năm nay vừa tròn 18. Không biết xưng hô với huynh đài như thế nào.” Nguyên Hạo cười nói. Thành gật đầu: “ Ta tên Công Thành, họ Nguyễn. Năm nay 22 tuổi. “ “ Haha. Thật thất kính, huynh đài hơn ta 4 tuổi, nếu không chê, có thể gọi đệ là Hạo đệ là được.” rồi tiếp: “ Này gặp huynh mà cứ ngỡ như là quen biết từ lâu.” Dù sao với một cười tinh mắt và có học thức, nhìn khí chất toát ra từ Thành, sẽ đều nhận diện đó là một kẻ phi phàm. Đắm chìm gần một năm, lo lắng an nguy, cải cách, bản thân cũng tự sinh ra một khí chất Vương giả, không thua kém một bậc Đế Vương nào. Gặp người như vậy, bất kì ai đều muốn làm quen, Thành cũng không lạ với cách bắt chuyện này của Nguyên Hạo. Thử dùng kính quan sát, Thành cũng chỉ thấy được tên và tuổi, khe giật mình, bởi rất ít kẻ có thể che giấu, trừ khi mang trong mình Đế vương vận. Thấy vậy, Thành hào sảng: “ Haha. Nếu đã vậy thì ta cũng không chối, đệ gọi ta một tiếng Thành huynh là được.” rồi tiếp: “ Nhân cảnh xuân, đệ và ta cùng nhau làm một bài, coi như cái duyên gặp mặt.” “ Được. Đệ mời huynh trước.” Thành nhìn cảnh tròi, đọc: “ Từ thuở Đông hoàng chịu lấy quyền, Thiều quang làm cảnh rạng xuân thiên. Đường hoa chấp chới tin ong dạo, Dặm liễu thung thăng sứ điệp truyền. “ Nguyên Hạo suy tư lúc, ngâm: “ Ả Nguỵ, nàng Diêu khoe đẹp đẽ, Người thơ, khách rượu rộn mời khuyên. Nam nhi kịp thuở trong khi ấy, Diễu ngựa Trường Yên mới phỉ nguyền." Tiểu nhị vừa bưng ra, nghe xong, cười nói, cầm lên tờ giấy vừa viết chưa ráo mực nói: “ Thật xin lỗi, Thấy hai vị công tử ngâm, tôi có viết lại. Mời hai vị cùng xem.” Cả hai nhìn nét chữ đầy uyển chuyển, khoan thai, Nguyên Hạo vô đùi: “ Thật tốt. Cảm tạ cô nương.” Rồi định cầm lấy. Cô gái tránh thoát, cười thật duyên nói: “ Có thể hai vị cho tiểu nữ xin chút tiền công được không ạ.” Đôi mắt long lanh đầy đánh thương, Nguyễn Hạo còn ngớ người, Thành cười, rồi rút ra một đồng Quan giao tử 10 quan (2), nói: “ Haha, Tiền boa đúng không, đây là tiền, cô nương có thể sao thêm cho ta một bản được chứ.” Cô nương vội vã cầm lấy, bắt đầu mài mực sao lại. Ông chủ thấy vậy, cười nói: “ Để hai vị chê cười. Để tôi bảo tiểu nữ trả lại.” Thành lắc đầu: “ Cháu nên được. Bác không cần trả đâu. Cháu rất có sáng ý.” “ Trò khôn vặt của trẻ nhỏ.” Ông chủ cười. Lúc này cô gái cũng sao xong, đặt cả hai lên bàn, rồi quy đầu nhìn cha, lè lưỡi làm mặt quỷ rồi chạy đi. Ông chủ lắc đầu, nhìn con gái cười đầy trìu mến, nói: “ Vậy các cậu ngồi dùng bữa đi, bữa hôm nay tôi mời.” Thành chưa kịp trả lời, tiếng khách nhân gọi, khiến ông chủ tất bật vội đi. …………… Đợi ông chủ đi, Nguyễn Hạo thấp giọng, mặt ngượng ngịu nói: “ Thưa huynh, tiền bo là gì, đệ vừa nhà ra, không hiểu. Thật mất mặt a.” Thành thấy vậy cười phá lên, rồi bắt đầu nói: “ Cái này đệ không biết cũng đúng. Nó dùng để cho người phục vụ, để thể hiện sự hài lòng, cũng như giúp tiểu nhị có động lực. Cái này thường dùng cho các nơi sang trọng, thể hiện sự lĩnh lãm.” Nguyên Hạo nghe xong, ầm thầm nghi nhớ, đi ra ngoài thật mở mang đầu óc. ……………………….. (1) Lý Nguyên Hạo: tên thật là Thác Bạt Nguyên Hạo, sau lấy quốc tính của nhà Đường thành Lý Nguyên Hạo và nhà Tống thành Triệu Nguyên Hạo + là vị Hoàng đế khai quốc của triều đại Tây Hạ trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ năm 1032 đến năm 1048. (2) "Quan Giao Tử" là tiến giấy nhà Bắc Tống, có giá trị từ 1 đến 10 quan.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang