Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 50 : Về Ung Châu

Người đăng: thanhnc43

Ngày đăng: 15:10 31-07-2019

Đoàn người do Minh Xưởng dẫn đầu chuẩn bị vào thành Ung Châu. Nguyễn Nhị cũng đuổi kịp, nói: “ Mọi việc đã xong xuôi, đệ đã liên hệ Tống Hải chưa?” Minh Xưởng lắc đầu: “ Chưa” “ Vậy đệ tìm chỗ nghỉ chân, huynh đi liên hệ.” “ Vâng.” Đoàn người chầm chầm vào thành, Minh Xưởng cho cho xe dừng lại trước quán trọ. Một tên tiểu nhị niềm nở tiếp: “ Khách quan, mấy phòng ạ.” “ Ba phòng.” Rồi ném một lượng cho tiểu nhị. Nhanh chóng, ba căn phòng được thu xếp, hai anh em họ Vương một phòng, Hải Trí và cụ lão một phòng. Còn lại Minh Xưởng và Nguyễn Nhị. ........... Trước cửa một ngôi phủ rộng lớn, một tên người hầu đang gật gù đứng gác, bỗng tiếng thắng ngựa gấp, khiến hắn choàng tỉnh, cao giọng: “ Ngươi thích chết ư, biết đây là phủ đệ của ai không.” Nguyễn Nhị rút kiếm ra, kề lên cổ, nói: “ Mau gọi chủ nhân ngươi ra, nói hắn là có kẻ đem thuốc tới.” “ Vâng....vâng. Tiểu nhân biết ạ.” ........ Trong căn phòng xa lệ, Tống Hải đi đi lại lại đầy lo lắng, đã gần một tháng mà người đó chưa hề quay lại. Đang lúc gấp gáp, tên người hầu bước vào, Tống Hải cau mày quát: “ Bỏ chân chó của ngưoi ra khỏi phòng. Có chuyện gì thì đứng ngoài nói đi.” Tên người hầu sắc mặt trắng bệch, lập bập: “ Thưa lão gia, có một kẻ nói mang thuốc đến, bảo lão gia ra tiếp.” “ Hừm. Kẻ nào chán sống ư. Gọi người vụt gãy chân hắn cho ta.” Tên người hầu quay người định đi, Tống Hải như sực nhớ, quát lớn: “ Dừng lại. Sai ngừoi pha một ấm trà ngon mag đến thư phòng cho ta.” Rồi vừa lau mồ hồi vừa vội vã đi ra cửa phủ. Nhìn thấy dáng người quen thuộc, Tống Hải cung kính: “ Đại nhân đã tới, nô tài tưởng người đã quên tiểu nhân.” Nguyễn Nhị nhẩy xuống, khe gật đầu, Tống Hải sai người đem ngựa cất đi, rồi cung kính đón tiếp. Trong thư phòng, Nguyễn Nhị nhấp khe li trà, cảm khái: “ Trà thật ngon.” Tống Hải cười hì hì đáp: “ Đây là Trà Long Tỉnh Tây Hồ chuyên dùng để tiến kính trong triều. Tiểu nhân được người quen biếu. Nếu đại nhân thích, để tiểu nhân sai người gói lại, kính biếu.” “ Ừm. Chuyện đó để sau đi.” Rồi ném một viên thuốc màu đen qua, tiếp: “ Đây là thuốc tháng sau, cứ cuối tháng nếu làm tốt sẽ có kẻ mang đến. Mặt khác, sắp xếp chỗ ở cho hai đứa trẻ và cho chúng ăn uống, đi học đầy đủ. Còn lão già và một tên trung niên thì tìm cho việc. Mai sẽ có người mang đến. Đây là nhiệm vụ lần này, nếu chúng hỏi thì bảo là bà con xa. Ngươi nhớ chưa?” “ Vâng, để tiểu nhân đi sắp xếp. Mà mời đại nhân ở lại ăn một bữa cơm rau dưa.” “ Vậy được, mà ngươi gọi những đầu buôn lớn với Đại Cồ Việt đến đây cho ta.” “ Vâng. Tiểu nhân đã biết.” Tống Hải đál rồi lui ra ngoài. ......... Màn đêm buông xuống, trong phủ đèn treo sáng loá, tiếng ca hát râm ran, Tống Hải nhìn hai lão già bệ phệ đi tới nói: “ Lão Nhị ( Lý Ba), Lão Tam(Vương Tam) đã đến, huynh đã đợi từ lâu.” Lý Ba haha đáp: “ Thật thất kính, thất kính, đệ dở chuyến hàng lên đến hơi muộn. Mong huyng thông cảm.” Vương Tam cũng đáp: “ Mà nay trúng lớn sao mà huynh có nhã hứng mời mọi người đến ăn uống vậy. Xem ra chơi lớn nha. Haha.” Tống Hải cười thần bí, đáp: “ Có chút, có chút. Nay toàn hàng cực phẩm nha, nguyên tem. Haha.” Cả ba người bước vào phòng. Bên trong sơn hào hải vị đã chuẩn bị chu đáo. Ba người lần lượt ngồi xuống, nhìn nghế còn trống, Vương Tam hiếu kì hỏi: “ Phải chăng có người nữa?” Tống Hải đáp: “ Đại nhân vật, huynh đệ ta có phúc cùng hưởng, nay ta gọi hai đệ đến cũng vì việc này.” Cả hai gật gù hiểu ý. Mười phút sau, Nguyễn Nhị bước vào, Tống Hải vội vã đứng lên, thưa: “ Đại nhân đã tới.” Nhìn biểu hiện của Tống Hải, Vương Tam và Lý Ba cũng vội vàng đáp: “ Đại nhân đã đến.” Nguyễn Nhị khe gật đầy, cửa phòng vừa đóng, bỗng hai thanh kiếm sắc nhọn gác lên đầu cả hai, Vương Tam và Lý Ba trắng bệch, không hiểu, chỉ thấy hai viên thuốc màu đỏ máu xuất hiện trên tay cả hai. Nguyễn Nhị trầm giọng: “ Nuốt vào và cấm la hét.” Rồi cất kiếm đi. Cả hai run sợ nuốt vào. Cảm giác đau đớn, Tống Hải đi đến, tay cầm hai viên thuốc giải nói: “ Hai đệ nuốt đi, huynh sẽ giải thích.” ........ Nguyễn Nhị nhàm chán ngồi thưởng thức mĩ vị. Vương Tam, Lý Ba sau khi tiêu hoá xong tin tức của Tống Hải, tiến đến cung kính: “ Tham kiến Đại nhân.” Nguyễn Nhị khoát tay: “ Ngồi xuống đi. Ta còn muốn đi ‘ tráng miệng’ “ Cả ba ngồi xuống, bữa rượu tuy căng thẳng nhưng cũng chậm rãi trôi qua. Đã sắp trời đêm, Tống Hải đứng dậy, giọng ngà ngà say, nói: “ Để tiểu nhân cho người đem ‘đồ ăn’ lên.” Lúc sau, sáu cô gái trong trang phục thiếu vài bước vào, dáng người lồi lõm, khuôn mặt khá ưa nhìn. Nhìn thấy cả ba người đều chăm chú, Tống Hải cao giọng: “ Đây đều là hàng nguyên đai, nguyên kiện. Tìm bao lâu mới có được. Mời mọi người chọn.” Nguyễn Nhị đứng dậy, đôi mắt sáng quắc, đi đi lại lại, vừa nắn vừa bóp từng người một, tất cả đều còn khá mềm về căng mọng. Nguyễn Nhị sau cùng dắt hai người đi ra, Tống Hải, Vương Tam và Lý Ba cũng không kìm hãm được, lao mình đem lấy một người về phòng. Đêm, cảnh xuân phơi phới, tiếng la rên vang động căn phòng. ...... Trời đã lên đỉnh, Nguyễn Nhị lồm cồm bò dậy, nhìn hai dáng người uể oải bên cạnh, đoá hoa rực đỏ hai bên. Nguyễn Nhị lại đánh thức cả hai, tiếp tục điên cuồng, phát tiết. Về đến phòng trọ là quá trưa, đợi Minh Xưởng đem người đến phỉ Tống Hải, Nguyễn Nhị cũng nghỉ ngơi một chút. Bỗng chiếc nhẫn phát sáng, Nguyễn Nhị cung kính đáp: “ Bẩm công tử!” “ Ừm, xong việc thì trang thủ về. Tháng sau sẽ họp để bàn kế hoạch mới.” Thành nói. “ Vâng. Để tiểu nhân báo với Minh Xưởng.” Đầu dây bên kia cũng tắt. ......... Minh Xưởng vừa về, Nguyễn Nhị nói: “ Công tử vừa gọi, tháng sau có cuộc họp. Đệ và ta nên đường cho kịp.” Minh Xưởng cũng gật đầu: “ Vậy, huynh và đệ rẽ qua chỗ mẹ con Âu Dương Tu chút.” “ Được.” .......... Tiệm thuốc nằm phía thành đông, tuy không bán quá đắt nhưng cũng ổn, đủ sống qua ngày. Hai người vừa đến, cậu bé Âu Dương Tu đang tha thẩn ngâm cứu sách, hét: “ Mẹ ơi, chú đã về.” Minh Xưởng tiến đến xoa đầu Dương Tu, chìa túi bánh còn nóng, nói: “ Chú cho cháu nè.” “ Cháu xin ạ.” Lúc này, Âu Lệ cũng bước ra, vừa đi vừa nói: “ Suốt ngày la lên, chỉ tổ phá làng phá xóm.” Bỗng trông thấy Minh Xưởng, cười: “ Chú đã du ngoạn về đấy à.” Minh Xưởng cũng đáp: “ Em chào chị, em đi qua, tiện nghé thăm hiệu thuốc xong đi luôn. Mọi việc vẫn ổn chứ ạ.” Bà Âu Lệ đáp: “ Cũng ổn. Mà chú đợi chút để tôi đi lấy tiền lãi.” Minh Xưởng vội xua tay: “ Thôi chị, chị cầm lấy mà lo ăn học cho cháu. Có chị chứ không tiệm em cũng bỏ không.” Âu Lệ nghiêm mặt: “ Chú nói vậy không được, tôi có tay có chân chư không phải để chú bao nuôi.” Biết mình lỡ lời, Minh Xưởng đáp: “ Em không phải có ý đó. Thấy chị làm tốt, em muốn thay đổi hợp đồng mới. Em có soạn rồi, chị kí giúp em.” Nhìn khoản hợp đồng, tiền lương mỗi tháng lên đến một lượng, Âu Lệ khẽ nói: “ Tiền lương cao quá. Tôi không dám nhận.” Minh Xưởng cười: “ Lương cao, trách nhiệm cao. Em đi đây , đi đó thấy người ta thường làm vậy. Hiệu quả cao.” Âu Lệ suy nghĩ lúc, trịnh trọng gật đầu: “ Được, nếu chú nói vậy thì tôi cũng sẽ làm cho xứng với chúng.” “ Được. Em mong họ nói đúng. Haha.” Rồi cầm túi đưa qua: “ Trong đây có chút, gọi là tiền vốn. Chị cầm lấy để phát triển.” Âu Lệ cầm lấy, nói: “ Mải nói chuyện quá, chú vào trong nhà uống nước.” Minh Xưởng lắc đầu: “ Em đi luôn giờ. Không cần đâu chị.” Rồi nhìn Dương Tu: “ Cháu có học giỏi và nghe lời mẹ không.” Cậu bé khẳng khái đáp: “ Con học rất giỏi nha, mọi người ai cũng khen. Con còn giúp mẹ làm việc nhà nữa. Con muốn mẹ hết khổ.” “ Được.” Minh Xưởng xoa đầu cậu bé nói: “ Chú hi vọng, lần sau gặp lại, Dương Tu ngoan hơn nha.” Rồi vẫy tay: “ Chú đi đây.” Rồi cả hai dắt ngựa ra cổng thành.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang