Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 46 : Âu Dương Tu

Người đăng: thanhnc43

Ngày đăng: 13:57 29-07-2019

Trong căn phòng xa hoa ở Ung Châu, Tống Hải ngà ngà say, bên mình ỡm ờ hai thị thiếp, sắc vóc yêu kiều, bỗng cánh cửa bị đạp ra, một bóng đen đi vào. Mũi kiếm sắc nhọn, nhanh như chớp kết liễu hai tên thị thiếp. Tống Hải khuôn mặt trắng bệch, lòng đầy khiếp sợ nói: “ Ngươi đừng giết ta, có vàng bạc hay châu báu ta đưa hết.” Rồi lục lọi trong người, bỏ túi tiền xuống. Bóng áo đen cười khẩy, mũi kiếm cũn dần tiến lại, Tống Khải hoảng hốt: “Chủ ta là Tống Cảo, thứ sử Ung Châu, ta chết các ngươi không được yên đâu.” Bóng áo đen ánh cười tà mị: “Ta sẽ giữ mạng cho ngươi, nếu ngươi làm tốt. Giờ hãy nuốt viên thuốc này đi.” Tổng Hải cầm lấy viên thuốc đỏ ngầu, tanh tanh mùi máu, lập bập: “ Đây, đây…… là gì.” Bóng áo đen cau có, đạp thẳng vào bụng Tống Hải rồi nói: “ Hỏi nhiều. Đó là độc. Uống thì may ra còn sống, không thì chết.” Tống Hải cắn răng nuốt hết viên thuốc, bụng truyền lên cơn đau nhức, khuôn mặt nhăn nhó, Bóng áo đen tiến đến đút một viên khác màu đen, cơn đau suy giảm, một cảm giác lâng lâng. Không đợi Tống Hải hoàng hồn, bóng áo đen nói: “ Mỗi tháng độc sẽ phát tác một lần, nếu làm tốt sẽ có người đưa thuốc giải. Nếu không thì ngươi chờ chết đi.” Rồi xoay người bỏ đi. Tống Hải hốt hoảng: “ Làm cách nào để liên hệ đại nhân.” Nhưng bóng áo đen đã biến mất, Tống Hải thất thần, sai người đi mời đại phu về khám. Nhưng tất cả đều lắc đầu, bảo rằng: “ Đại nhân sức khỏe bình thường, không có vấn đề. Xin cứ yên tâm.” Nghe xong, Tống Hải khuôn mặt trắng bệch, thất thần, sai người chôn cất xác, không dám báo quan. ……………. Sáng hôm sau, Lê Minh Xưởng chút bỏ bộ áo màu đen, khoác lên thân mình một bộ quần áo thư sinh, cùng quản gia lên ngựa đi về Lư Lãng ( nay thuộc tỉnh Giang Tây, Trung Quốc). Theo địa chỉ lần đến làng Sơn, vừa đến đầu làng liền thấy đứa trẻ chừng 6 tuổi khôi ngô tuấn tú, đang ngồi lặn bùn, Lê Minh Xưởng hỏi: “ Mẹ cháu đi đâu rồi, mà lại ngồi chơi một mình vậy.” Âu Dương Tu vừa loay hoay nghịch ngợm, không ngẩng đầu đáp: “ Mẹ cháu đi Giết kẻ sống, cứu kẻ chết.” Lê Minh Xưởng giật mình, đầy lúng túng: “ Là làm gì hả cháu, nếu cháu nói, ta sẽ thưởng một quan tiền.” Âu Dương Tu mặt đầy nghét bỏ, nói: “ Ông đi mà nghĩ, Tu không thèm.” Lê Minh Xưởng lại tiếp: “ Nếu giải nghĩa, ta cho cháu 10 quan.” Âu Dương Tu vẫn lắc đầu, Lê Minh Xưởng vì nóng lòng muốn biết nói: “ Cháu nói gì, muốn gì ta cũng đưa.” Âu Dương Tu chỉ chỉ túi bánh bao trên tay quản gia nói: “ Chú cho cháu tất, thì cháu nói.” Lê Minh Xưởng cầm túi bánh đưa cho, Âu Dương Tu cầm lấy, chạy đi, nói vọng lại: “ Nhổ mạ, cấy lúa đó mà.” Lê Minh Xưởng lẩm bẩm: “ Ơ…ơ… ‘ Nhổ mạ’ là giết kẻ sống, ‘ Cấy lúa’ là cứu kẻ sống.” rồi cảm thán: “ Đứa trẻ nhà ai, thật đúng là thông minh.” …………….. Xế chiều, Lê Minh Xưởng cũng lần tới địa chỉ nhà Âu Dương Thu, ngôi nhà tuy có khanh trang so với xung quanh, nhưng cũng khá đơn sơ, trước cửa là một cái ao, mọc đầy cói. Vừa vào, Lê Minh Xưởng liền giật mình: “ Là cháu.” “ Là chú?” rồi giật mình hét thoáng lên “ Trộm, mẹ ơi trộm.” Âu Lệ ( vợ Âu Dương Thu) đang trong bếp nấu cơm, đi ra quát mắng: “ Ầm ĩ phá làng phá xóm nữa hả.?” Âu Dương Tu chạy ra phía sau mẹ, chỉ Lê Minh Xưởng nói: “ Chú kia thất hứa. Bảo cho con bánh mà giờ đến đòi.” Lê Minh Xương cười khổ, Âu Lệ cũng giật mình và nói: “ Cậu là ai. Nếu cháu có làm gì sai, xin bỏ quá, tôi sẽ bảo cháu.” Lê Minh Xưởng lắc đầu: “ Không ạ. Cháu rất thông minh. Hôm nay tôi đến tìm anh nhà có việc.” Âu Lệ nghe vậy, thờ dài, mắt lóng lánh lệ mà nói: “ Ông nhà bị bệnh, mất từ năm ngoái. Thế cậu là…” Lê Minh Xưởng cũng nghẹn ngào nói: “ Thưa chị, tôi là Minh Xưởng, trước cùng anh nhà kết bái huynh đệ. Muốn qua thăm mà nay mới có dịp. Tiếc là….” Âu Lệ như nhớ gì giật mình: “ Cậu là Minh Xưởng đúng không. Ông nhà đi xứ lần đó về, bảo tiếc là gặp cậu muộn, vẫn muốn sang đó……” “ Dạ.” Lê Minh Xưởng: “ Chị cho em xin phép được thắp cho anh nhà nén nhang.” “ Ừm.” ………….. Ngồi lúc, Lê Minh Xưởng nói: “ Thế cháu giờ đi học đâu chưa ạ.” Âu Lệ bùi ngùi nói: “ Từ lúc ông nhà mất, gia đình mất nguồn thu, mất mùa liên miên, lấy tiền đâu mà học nữa. Trước theo ông nhà biết chút chữ, nay lấy cói làm bút, cũng cố cho cháu biết cái chữ đỡ khổ.” Lê Minh Xưởng trong lòng mỉm cười, nhìn Âu Dương Tu nói: “ Vậy cháu có muốn đi học không?” Âu Dương Tu vội đáp: “ Có ạ.” Đôi mắt nhìn Lê Minh Xưởng đầy chờ mong. Lê Minh Xưởng cười nói: “ Tôi tính du ngoạn cho biết đó đây. Nếu chị không chê, thì em trên tỉnh có mở cửa hàng buôn bán. Nếu chị không ngại thì lên làm thuê cho em, đổi lại em nuôi cháu ăn học và nuôi cơm chị và cháu. Chị nghĩ sao ạ.” Âu Lê suy nghĩ, hết nhìn con lại nhìn di ảnh chồng, lúc sau quyết định: “ Được. Vậy chú cho tôi thời gian vài ngày thu sếp.” “ Vâng chị. Chị cứ từ từ không vội ạ.” p/s: VÌ đạo hữ thekingdead1 thêm chương
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang