Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 41 : Giết anh, đăng cơ

Người đăng: thanhnc43

Ngày đăng: 13:55 29-07-2019

Tin tức Lê Trung Tông bị em mình giết hại nhanh chóng lan ra. Những quan lại phe phái nhà vua lo lắng bỏ chạy, Lê Long Đĩnh nhìn vậy cười lớn: “ Haha. Gieo nhân nào gặp quả lấy, thường ngày khua môi múa mép. Đến lúc chết rồi chả ai nhặt xác cho huynh.” Vừa nói xong, bỗng một thân hình cưỡi hắc mã, lao nhanh đến, vội vã tiến lại, ôm xác nhà vua mà khóc. Cấm quân lao đến bao quanh, Lê Long Đĩnh phủi tay và nói: “ Điện tiền chỉ huy sứ là người trung nghĩa. Tất cả đều bỏ chạy thật xa, chỉ có hắn là dám tiến lại mà khóc. Kẻ này có thể trọng dụng.” Ngừng lúc rồi nói: “ Sau đó bảo hắn đến gặp ta.” “ Rõ.” Chi hậu Đào Cam Mộc đáp. .......... Hai ngày sau, dưới sự chủ trì của Thiền sự Vạn Hạnh, tang lễ được tổ chức long trọng, Lê Long Đĩnh tay cầm chiếu chỉ truyền ngôi của Lê Hoàn đăng cơ làm hoàng đế, lấy hiệu là Ứng Thiên. .......... Trong thư phòng, khác xa vẻ trịnh trọng, xa cách, Lê Long Đĩnh ngồi gác chân lên bàn, nói với Lý Công Uẩn: “ Phụ thân còn khoẻ chứ? Mà sao tự dưng Công tử lại thay đổi kế hoạch vậy? Làm ta phải vòng lên vòng xuống mệt cả người.” Lý Công Uẩn vẻ mặt điềm đạm, tay phe phẩy quạt, đáp: “ Ý Công tử khó mà dò. Chúng ta chỉ cần làm theo thôi. Còn về phụ thân ngươi ( Lê Hoàn) đã khỏi hẳn. Được cử sang vùng Lưỡng Quảng phối hợp với A3, chắc công tử có kế hoạc khác.” “Ừm.” Nói xong Lê Long Đĩnh cười lớn: “ Haha.” Lý Công Uẩn giật mình khẽ quát: “ Ngươi cười gì đó. Dù sao đây cũng là kinh đô. Cẩn thận không ‘đả thảo kinh xà’ (1). “ “ Ừm, sơ xuất. Công tử vừa ban thưởng 100 điểm cống hiến cho nhiệm vụ lần này. Ta có thể học được kiếm pháp trong Lạc Hồng quyết. Nhìn công tử và huấn luyện viên mà ta đã thèm thuồng, đấy không phải chuyện vui sao.” Lý Công Uẩn nhìn lệnh bài, thấy mình cũng được cộng, muốn hét lên, nhưng cố lén và nói: “ Muộn rồi ta về trước.” Rồi hấp tấp bước đi. Nhìn dáng người đã khuất, Lê Long Đĩnh cười: “ Vui bỏ mịa đi còn giữ vẻ.” Rồi điểm kích vào Lạc Hồng kiếm quyết. Một loạt thông tin như vũ bão truyền vào. Lê Long Đĩnh cảm thán: “ Thật kì diệu.” ............ Ở Hưng Yên, sau ba ngày lùng sục, đào từng tấc đất, không bỏ xót từng mm, sợ là con ruồi cũng khó mà bay qua, khu vực bao quanh chỉ còn chưa tới 20km2. A Lão gật đầu, bỗng Lê Hạ vội vã chạy lại tâu: “ Thưa tiên sinh, Thánh thượng ( Lê Trung Tông) đã bị Lê Long Đĩnh giết. Chi hậu Đào Cam Mộc cầm theo chiếu chỉ đến, sai tất cả dừng lại và quay trở về kinh.” Nghe xong, A Lão cũng cả kinh, sau đó chửi gắt: “ Mịa thằng ngu, chỉ tổ ăn hại. Có cái ngôi cũng không giữ được.” Rồi đi ra, Lê Hạ mặt trắng bệch, lúi húi theo sau. ........ Ngoài doanh chướng, A Lão đi ra chỉ thấy Đào Cam Mộc một mình một ngựa, thì khẽ an tâm, nói: “ Không biết Thượng quan đến chỗ này có việc gì không ạ.” Đào Cam Mộc nói: “ Bệ hạ truyền khẩu dụ cho tất cả lui quân và tiến về kinh đô.” A Lão đáp lại: “ Hạ quan chỉ nhận thánh chỉ, nếu không có thì hạ quan sẽ không tuân. Xin Thượng quan thứ tội.” “ Hừ.” Đào Cam Mộc quát: “ Chả nhẽ bản quan dám giả truyền. Ta cho các ngươi 3s. Nếu ai chưa ra khỏi doanh trại thì giết không tha.” “ Cứ việc. Haha. “ rồi thân pháp quỷ dị tiến đến phía Đào Cam Mộc. Đào Cam Mộc sọ hãy thối lui, quát lớn: “ Các ngươi tính mưu hại bản quan.” “ Haha, Thượng quan chết đi, ta không nói, mà người nói được đều chết đi thì ai biết. Haha.” Đào Cam Mộc cười lớn: “Được. Vậy thì giết.” Rồi bấm nút. Hàng loạt tiếng nổ phá thiên vang lên. Tiếng la thét dữ dội. Một màn lửa cao lớn sáng rực khoảng trời, mặt đất rung động. Nhân dân kinh hãi quỳ xuống, khóc than: “ Ông trời nổi giận rồi. Chúng con nếu làm gì sai xin người tha tội.” “ Phạm vào đất của Quốc Công, trời xanh nổi giận” ........ Lúc này, kẻ gây ra tất cả đang ngồi lơ đễnh ngắm nhìn tất cả, thầm than: “ Thật đẹp và hùng vĩ. Nhưng mà quá đắt.” Rồi nhìn vào nhẫn, gần như rỗng tuếch sau khi mua gói tận diệt giá gần 200k lượng mà chỉ dùng được 1 lần. Tất cả con người trong phạm vi ảnh hưởng đều biến mất, trừ kẻ đã cài loại trừ. Đang đau lòng, Tèo và Nguyễn Nhị chạy lại bẩm báo: “ Đào Cam Mộc đã đi về kinh. Kiểm tra xung quanh thì không còn một ai sống xót. Dư chấn cũng làm núi đổ, rơi và đè chết tất cả những người trong bán kính 100km. “ Trầm ngâm lúc, Thành nói: “ Ta làm vậy có quá ác không?” Nguyễn Nhị suy nghĩ rồi đáp: “ Theo con thì mọi việc đều có lợi và hại. Nếu không làm vậy, ta rất khó đã diệt gọn và sạch sẽ bọn chúng ngay lúc này. Chúng đã cắm rễ ở nước ta hơn 1000 năm. Với địa hình, chúng khéo khi còn thuộc hơn dân tộc ta. Sau này dần phát triển có thể nhưng đó là quá lâu và quá tốn sức. Mặt khác nếu làm như vậy có thể ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch. Nhưng vì thế dân chúng chết oan rất nhiều. Họ đều là đồng bào của chúng ta.” Nghẹn ngào lúc rồi Nguyễn Nhị nói tiếp: “ Nhưng lúc này lựa chọn này là tốt nhất. Có thể biết được cũng sẽ yên lòng vì góp một phần cho đất nước” Nói xong liền cúi gầm đầu, xấu hổ. Thành buồn bã: “ Có sức mạnh mới có nhiều lựa chọn tối ưu hơn. Ngươi hãy cho người đi chôn cất và mời các nhà sư hàng năm lấy ngày hôm nay lập đàn cầu siêu cho mọi người.” “ Vâng.” Nguyễn Nhị đáp. ...... (1): Thành ngữ “Đả thảo kinh xà”, có thể được dịch là “đánh cỏ động rắn”. Câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho người ta phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang