Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 37 : Đêm cung đình(1)

Người đăng: thanhnc43

Ngày đăng: 13:53 29-07-2019

Gần một tuần sau, đoàn người lặng lẽ vào đến kinh đô. Động tĩnh không hề qua được tai mắt của các thế lực. Cùng lúc đó Hồng Kính và Dương Diệp cũng lặng lẽ rời kinh. Trong phủ thái sư, A Lão đứng trước những bóng áo đen cao giọng: “ Lần này là trận chiến cuối, hoàn thành là chúng ta có thể về quê hương. Tất cả hãy quyết tâm!” “ Quyết tâm!” “ Quyết tâm!” ………… Phủ Thái tử, đội hộ vệ hơn 500 người đều tập kết, giáp và binh khí đầy đủ, Lê Trung Tông ngắm nhìn một lượt rồi nói: “ Các ngươi có sợ chết ?” “ Không. Quyết tâm đưa chủ công lên ngôi cửu ngũ.” “ Không. Quyết tâm đưa chủ công lên ngôi cửu ngũ.” “ Tốt. Xuất phát.” Lê Trung Tông cũng lặng lẽ tiến vào cung. Điều tương tự cũng diễn ra ở phủ Lê Long Tích.(1) …….. Cửa cung, vừa xuống ngựa, gần như không hẹn mà gặp, Lê Trung Tông và Lê Long Tích đụng mặt nhau. Lê Trung Tông cười khẩy: “ Thật bất ngờ, đêm muộn mà hoàng huynh vẫn có mặt trong cung. Không khỏi khiến người khác dị nghị.” Lê Long Tích bình tĩnh đáp: “ Phụ Hoàng vừa hồi kinh, phận làm con tất nhiên phải đến thăm. Đệ cũng chả phải như vậy sao.” “ Hừ.” Lê Trung Tông khá khó chịu, cả người bước nhanh, Lê Long Tích cũng bước theo. Đến cấm cung, nhìn thấy thái giám Lê La đang đứng ngoài, Lê Long Tích vội vã tiến lại hỏi: “La công công, Phụ Hoàng đã ngủ chưa?” Lê La mỉm cười: “ Bệ hạ đã đợi ở trong.” …….... Trong thư phòng, Lê Hoàn mệt nhọc tựa người trên nghế, nói: “ Ngồi đi.” Rồi tiếp “ Đêm đã khuya, các con đến có việc gì.” Lê Trung Tông vội vàng đáp: “ Biết Phụ Hoàng vừa trở về, con đến để hỏi thăm sức khỏe và nấu một bát cháo, giúp Phụ Hoàng thoải mái thân thể, bớt mệt nhọc.” Vừa nói vừa đặt lồng cháo còn ấm lên. Lê Hoàn khẻ mỉm cười, rồi nhìn về phía Lê Long Tích: “ Còn con.” “ Con cũng đến để hỏi thăm sức khỏe Phụ Hoàng, mặt khác con vừa đạt được một gốc nhân sâm ngàn năm, xin được kính biếu Phụ Hoàng.” Lê Long Tích đáp. Lê Hoàn gật đầu: “ Ừm. Ta đã không sao. Các con về đi.” Lê Trung Tông vội tâu: “ Phụ Hoàng sớm ăn chén cháo, không nó nguội mât ngon ạ.” “ Được. “ rồi múc một thìa cháo đưa vào miệng:” Khá ngon. Tay nghề của con dần tiến bộ.” “ Tạ ơn Phụ Hoàng khen ngợi.” Ở bên Lê Long Tích khẽ “ Hừ!” lạnh. Bỗng sắc mặt Lê Hoàn tái nhợt, cùng lúc hàng loạt bóng đen lao ra, Lê Long Tích nhanh chóng bị khống chế. Lê La từ đằng sau cũng ép sát khống chế Lê Hoàn, tình huống quá bất ngờ. Lê Hoàn sắc mặt trắng bệch, run run nói: “ Tạ….i s….a..a..o.” ( Tại sao??)” Lê Trung Tông tiến đến cười lạnh: “ Con mong mỏi đã quá lâu, sắp đợi không được. Phụ Hoàng bị bệnh thống khổ chi bằng lên đường sớm cho thoải mái. Haha.” Rồi bóp thật mạnh vào cổ, Lê Hoàn đôi mắt trợn tròn, mất dần sinh cơ. Lê La cũng buông tay nói: “ Mọi chuyện đã xong, mong điện hạ đáp ứng yêu cầu đã đáp ứng.” Lê Trung Tông bước đến, vỗ vai: “ tất nhiên, công công đã giúp ta như vậy, ai dám từ chối.” Một chất lỏng màu đen làm từ Đông Hoa Dược chảy xuống, Lê La chỉ kịp la: “ Ngươi….” Rồi cũng đi trầu Tiên Đế. Giải quyết xong, Lê Trung Tông nhìn về phía Lê Long Tích, ra lệnh cho binh lính rút khăn vải ra, thả ra, Lê Long Tích gào lên: “ Ngươi dám giết Phụ Hoàng, làm điều thương thiên hại lý(2). Sẽ không sống yên ổn đâu.” “ Hừ. Ta cho huynh hai lựa chọn, một là thuần phục ta, hai là chết.” Lê Long Tích quát: “ Thà là chết bồi Phụ Hoàng, chứ ta cũng không làm chó cho loại người bất nhân bất nghĩa như nhà ngươi. Hừ!” “ Vậy ta giúp huynh toại nguyện.” Một ánh kiếm chém đến, đầu Lê Long Tích lìa khỏi cổ. Làm xong, quay ra nói: “ Tiếp tục kế hoạch. Lần này phụ thuộc vào tất cả bọn ngươi.” “ Thái tử xin cứ việc yên tâm.” ………... Một lúc sau, Điện tiền chỉ huy sứ Lý Công Uẩn vội vàng chạy đến cấm cung bẩm: “ Thưa Thái tử, Hoàng tử Lê Long Tích dẫn quân tấn công vào cung. Tổng quản Từ Mục đang dằng co ngoài cửa điện. Bảo hạ quan vào xin ý kiến bệ hạ.” Lê Trung Tông cả kinh: “ Không thể có chuyện như vậy được. Ta và huynh ấy vừa mới vấn an Phụ Hoàng. Người chỉ có trách phạt một chút, mà huynh ấy dám gây ra chuyện bất nhân bất nghĩa này.” Ngừng lúc rồi tiếp tục: “ Tội làm loạn, giết không tha. Phụ Hoàng vừa chợp mắt, ngươi hãy bảo với Từ Mục, giết tất cả. Không để được ai chạy thoát.” “ Rõ thưa Thái Tử.” “ Ừm. Ngươi đi đi, ta sẽ ở lại đây, canh trừng.” ……… (1): Lê Đại Hành phong Đông Thành Vương năm 989 cho ba người con là Lê Long Thâu, Lê Long Việt ( Lê Trung Tông) và Lê Long Tích. Không như các hoàng tử khác khi phong vương đều được ban thực ấp trấn thủ các vùng xa kinh đô. Riêng 3 ông không phong thực ấp, được ở tại kinh đô Hoa Lư. Lê Long Thâu: con cả của Lê Hoàn nhưng mất sớm năm 1000. Lê Long Tích người con thứ hai. Đáng lý được lập làm Thái tử nhưng do sự yêu quý với người con thứ năm là Lê Long Đĩnh nên chần chừ không lập. Lê Trung Tông người con thứ ba, anh em cùng mẹ với Lê Long Đĩnh. Được Lê Hoàn phong làm Thái tử(1001) và sau này là vị vua thứ hai nhà Tiền Lê theo di chiếu của Lê Hoàn. (2) Thương thiên hại lý: tàn nhẫn; nhẫn tâm; làm việc không có tính người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang