Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 36 : Tính kế(2)

Người đăng: thanhnc43

Ngày đăng: 13:53 29-07-2019

Suy nghĩ lúc, nhìn chiếc nhẫn đầy vàng bạc vừa Lê Hoàn đưa, Thành khẽ gật đầu. Sau đó từ Tí mua lấy viên thuốc, giá cả tuy đắt đỏ nhưng cũng xứng với công lao Lê Hoàn bỏ ra. Viên thuốc vừa vào đến cổ họng, một dòng nước ấm lan khắp cơ thể, sắc mặt hồng thuận, rồi ngủ thiếp, biết là tác dụng phụ, Thành không lo lắng, sai người đưa đi nghỉ. ………… Sáng hôm sau, Lê Hoàn thức dậy, nhìn Lê Long Đĩnh đang ngủ ngật bên cạnh, khẽ mỉm cười. Vươn mình với lấy cốc nước kế bên, nhưng bàn tay run lẩy bẩy, khiến cốc vỡ toang trên đất. Tiếng động lớn, khiến Lê Long Đĩnh thức giấc, nhìn thấy, vội hốt hoảng: “ Phụ thân có sao không ạ. Người cần gì hãy gọi con.” “ Không có gì.” Nhìn đôi mắt thâm quằng của nhi tử, Lê Hoàn đau lòng nói: “ Con mệt thì hãy nghỉ ngơi đi. Ta không sao.” Lê Long Đĩnh như nhớ ra điều gì :“ A lên.” Rồi vừa chạy vừa nói vọng lại: “ Con đi gọi Quốc Công. Người nói khi phụ thân tỉnh thì gọi.”. Lê Hoàn định nói nhưng đành nuốt vào. ........ Lúc sau, Thành đến. Nhìn thấy Lê Hoàn đã khoẻ, Thành cũng khẽ thở phào, nói: “- Ngươi đã không có gì lo lắng. Sẽ có một chút tác dụng phụ, tầm một tuần sẽ ổn.” rồi chỉ Lê La rồi tiếp: “ Ngươi hãy ở lại đây chăm sóc phụ thân.” Lê La vội vã đáp: “ Vâng.” …………….. Lúc sau trong căn phòng họp đầu Làng, mọi người đã tập trung đầy đủ, 18 đứa trẻ tự động phân tách làm hai hàng, Thành ngồi từ trên xuống, quan sát một lượt rồi nói: “ Tất cả đã trải qua các khóa huấn luyện. Mười năm tuy dài nhưng đối ngoại giới cũng chỉ đáng 10 tháng. Ta đã xem báo cáo của Tèo, tất cả các ngươi rất tốt. Bây giờ là thời gian làm nhiệm vụ. Các ngươi đã sẵn sàng.” “ Sẵn sàng.” 18 đứa trẻ đồng loạt hô. “ Ừm. Lệnh bài của các ngươi đều được giải tỏa cấp 1, thương thành đã mở ra, các ngươi có thể mua những thứ mình cần để giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ. Và tất nhiên là cần điểm cống hiến. Ta sẽ thưởng cho mỗi người 100 điểm cống hiến.” “ Tạ ơn công tử.” “ Được rồi.” Thành phất tay ra lệnh im lặng, rồi tiếp: “ Lý Công Uẩn - ngươi hãy tiến về kinh nghe theo sắp xếp của Tít( hiện tại là Đào Cam Mộc.) mặt khác số 1 đến số 7 cũng đi cùng. Mọi chuyện nghe theo Lý Công Uẩn.” “ Rõ.” “ Lê Long Đĩnh và số 8 đến số 15 tiến về kinh đô Indrapura phối hợp A1, A2, A3 giúp đỡ Mít(hiện tại là Lưu Kế Tông) nhanh chóng lắm lấy quyền điều khiển Chăm pa. Sau đó tiến hành kế hoạch Cam Ranh.” “ Rõ.” “ Còn Nguyễn Nhị, phối hợp với Tèo bắt đầu tuyển lựa nhóm thứ hai để đào tạo cho Thiên địa hội.” “ Rõ.” “ Tất cả hãy về chuẩn bị, sáng thứ hai làm lễ chào cờ rồi xuất phát.” “ Rõ.” ……………………….. Sáng thứ hai, dưới lá cờ đỏ sao vàng. Tất cả đều đứng nghiêm trang và cất cao tiếng: “Nam quốc sơn hà Nam đế cư Tiệt nhiên phân định tại thiên thư Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.” Mọi việc xong xuôi, đoàn người Lý Công Uẩn hòa vào cùng Lê Hoàn chậm chạp tiến về kinh đô. Lê Long Đĩnh cũng bắt đầu xuất phát, xuôi theo đường biển tiến về Chăm pa. …………… Trong kinh đô, Lê Trung Tông đi đi lại lại đầy bồn chồn, A Lão vội vàng tiến lại: “ Lê Hoàn đã nguy kịch, không thể cứu chữa, lần này chúc mừng hoàng tử.” “ Tin này chắc chứ.” Lê Trung Tông hốt hoảng hỏi lại. “ Chắc chắn, việc này do đích thân A Phi truyền về, tuyệt đối có thể tin tưởng.” Lê Trung Tông an lòng nói: “ Tránh để đêm dài lắm mộng, khi phụ hoàng về, ta đích thân nấu cháo dâng lên người, lúc đó các ngươi phối hợp ta, cùng nhau ra tay.” “ Hoàng tử thật quyết đoán. Lão nô xin cáo từ, hẹn hôm đó.” Rồi biến mất vào màn đêm. Lúc sau trong phủ thái sư, Hồng Kính nhìn A Lão nói: “ Tin tức xác nhận của A Phi.” “ Tuyệt đối tin được. A Phi cẩn thận như vậy, mà cũng gần mất mạng. Chắc giờ cũng chỉ kéo dài hơi tàn. Tên Quốc Công đó thật khó đoán. Có sai người đi tìm kiếm A Phi không?” A Lão tiếp. “ Không lên. Giờ phút nhạy cảm, không lên phân tán. Ngươi hãy huy động toàn thể lực lượng giúp đỡ Lê Trung Tông bằng bất cứ giá nào. Thánh tử vừa tới, ta sẽ theo ngài đi trước. Hoàn thành xong ngươi hãy đuổi theo bằng bất dù kết quả ra sao.” Hồng Kính đáp. “ Sao Thánh tử đi gấp vậy.” A Lão hỏi tiếp Hồng Kính không đáp, sắc mặt nghiêm túc nói: “ Việc không nên hỏi thì đừng hỏi.” ………………… Trong ngôi chùa Nhất trụ, Đào Cam Mộc nói: “ Phủ Lê Trung Tông gần đây có người lạ thường hay lui tới, nếu không để ý rất khó phát hiện. Thiền sư nghĩ như thế nào ?” “ Việc bệ hạ bệnh nặng, hầu như ai cũng biết, có thể lần này….” Vạn Hạnh thở dài rồi tiếp:” Cũng là nên lúc trả nghiệp gây ra. Mà Quốc Công có chỉ thị gì?” “ Lần này quyết một lần dọn sạch, có thể chỉ là rất nhiều người sẽ chết, cũng có thể sẽ có triều đại mới. Mọi chuyện để Lê Hoàn vào kinh rồi mới biết được.” “ A di đà phật.” Vạn Hạnh nghe vậy, bắt đầu gõ mõ tụng kinh. Đào Cam Mộc cũng lặng lẽ đi ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang