Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 35 : Tính kế(1)

Người đăng: thanhnc43

Ngày đăng: 13:53 29-07-2019

Bóng xe ngựa vừa ra khỏi thành, phía sau những bóng đen cũng bám sát. ……… Trong mật thất phủ Thái sư, Hồng Kính đăm chiêu, lúc sau A Lão tiến đến, nói: “ A Phi đã dẫn theo hơn nửa Mắt ma bám theo, sẽ nhanh chóng tìm được.” “ Ừm. Lần này hãy thật cẩn thận. Lần trước đã tổn thất khá nặng. Đây cũng là cơ hội cuối, thành công hoặc toàn diệt.” Ngừng lúc, Hồng Kính tiếp: “ Phía Lê Trung Tông đã đồng ý. Mai ngươi dẫn người vào phủ của hắn.” “ Rõ.” A Lão đáp rồi đi ra. Đợi A Lão khuất bóng, từ sau rèm, một người bước ra, Hồng Kính vội khom người cung kính; “ Bẩm Thánh tử, Lê Long Đĩnh xác nhận đã chết, người đóng giả hắn hiện tại là Lê Hiếu, thân vệ của Lê Hoàn.” “ Việc này, không đơn giản như vậy, kẻ đó mang trên mình số mệnh chí tôn, không thể đơn giản như vậy được. Ngươi tiếp tục tìm kiếm cho ta.” Dương Diệp đáp. “ Rõ.” “ Ừm. Họ Liêu và họ Tống đang liên kết với nhau, có vẻ nhằm vào cổ tộc thế gia và môn phái, dù lần này thành công hay thất bại, ngươi cũng theo ta về. Vùng đất nghèo nàn này, đợi sau khi xử lí xong bọn chúng, sẽ tiếp tục.” “ Vâng Thánh tử. Vậy còn các thành viên khác của Mắt Ma…” Hồng Kính cẩn trong đáp. “ Hơn mười năm không thể hoàn thành thì chỉ là lũ vô dụng. Không cần quan tâm bọn chúng.” Dương Diệp nói xong liền biến mất. Một mình Hồng Kính đứng yê, sau đó thở dài. …………….. Trong phủ Hoàng tử, Lê Trung Tông niềm nở đón tiếp A Lão và nhóm người của Mắt Ma. Đợi mọi người đã an vị. Lê Trung Tông bắt đầu: “ Ngày mai, ta sẽ đưa các ngươi lẻn vào, từng người một, Phụ Hoàng chuyến này đi cũng dăm bữa, nửa tháng, hẳn sẽ đưa được vào hết. Những người này đủ chứ?.” A Lão cười hề hà đáp: “ Hoàng tử cứ yên tâm, mười người ở đây đều trải qua sinh tử rèn luyện, lấy một địch năm là chuyện thường. Chỉ cần hoàng tử đảm bảo yêu cầu đã đáp ứng thì mọi việc xin cứ yên tâm.” “ Việc này xin nhờ vả, nếu thành công, tưởng thưởng sẽ không ít.” ……… Cứ như vậy, lần lượt từng ngày, viện cớ thăm mẫu hậu, hoàng tử Lê Trung Tông dần dần bố trí người vào cung. Biết tin Lê Hoàn bệnh nặng, các hoàng tử khác cũng lần lượt bố cục, nên hành động của Lê Trung Tông không khiến ai nghi ngờ. …….. Sau hơn 1 tháng, đi đường vòng để tránh truy sát và phục kích, Lê Hoàn dưới sự hộ Tống cũng đến cửa Làng Đại. Tèo đã đứng đợi từ lâu, những đứa trẻ tiến lên di chuyển Lê Hoàn vào trong, những binh lính được bố trí trong những ngôi nhà nhỏ ngoài làng. Nhìn Lê Hoàn biến mất. Các bóng áo đen, tức tối bám theo, nhưng bỗng một màn sáng lóe lên, tất cả đều biến mất như chưa từng tồn tại. ………… Bên trong làng, Thành đăm chiêu nhìn Lê Hoàn cánh tay đang dần hoại tử, sác mặt trắng bệch. Cầm một viên thuốc đưa cho Lê Hoàn uống, nhưng không hề có chút biến chuyền. Thành khẽ cau mày hỏi Tí: “- Thuốc mi dởm à. Sau cho uống không khỏi.” Tí cười haha: “- Hết hạn rồi chả vậy. Haha.” Nghe vậy Nguyễn Công Thành cực kì điên tiết, muốn lao vào xử lí. Tí thấy vậy hơi quá, cười trừ: “- Nói vui thôi. Sức mạnh vũ khí của thần. Há phàm nhân có thể động. Nếu Lê Hoàn không có vận khí chi tử thì đã chết lâu rồi. Nhưng không trị nhanh, thì tháng hai năm sau cũng đi.” Nghe Thành hoà hoãn, Tí nói tiếp: “- Không ngờ vũ khí của Thần cũng lưu lạc nơi đây. Muốn chữa trị thì cần 10K lượng. Nhưng cũng giữ được mạng hắn thêm 10 năm. Muốn cứu khỏi hoàn toàn thì cần trái Thiên. Thứ đó có tiền cũng không mua được.” Rồi thở dài. Thành nghe vậy, suy nghĩ hỏi: “- Ừm. Nếu đúng diễn biến thì Lê Hoàn cũng sẽ mất vào tháng hai năm 1005. Mà Trái đất cũng từng có thần?” Tí đáp: “- Thần thì theo cách gọi ở đây thôi. Là những con người bình thường. Nhưng khi thời đó, có linh khí. Họ tu luyện, nên có thể bay lượn, đoạn sông, nghịch thiên. Nhưng sau này linh khí mất đi. Con người không thể tu luyện. Họ có khả năng hơn những người khác lên được dân chúng gọi là thần. Mỗi nơi có một tên gọi khác nhau.” Thành tiếp: “- Nghe như mấy truyện tu đô thị của Tung của nghê. Mà giờ linh khí vì sao mất và những người kia đi đâu.” “- Có kẻ đã lấy bảo vật để hút cạn linh khí nơi đây để nuôi sủng vật. Dẫn đến tình trạng khô kiệt. Con người đã phản kháng nhưng bị đồ diệt hoàn toàn. Như sử nói là vụ thiên thạch va chạm, làm loài khủng long tuyệt chủng. Những người còn lại, đã dùng tất cả để gửi mầm sống trong các sinh vật khác. Giúp chúng tiến hoá thành loài người hiện nay. Cũng may là Hội đồng Vũ Trụ ngăn cản. Không thì Trái đất này cũng chả còn.” Rồi cảm thán:”- Mạnh được yếu thua, với sức ngưoi thì chưa lên nghĩ đến thứ đó.” Thành hỏi:”- Giờ có thể để linh khí khôi phục không.” “- Có, Thuận Thiên Kiếm và Ô Long đao khi hợp lại, sẽ tạo ra cửa sổ, tập trung linh khí lại, nhưng chỉ được một vùng nhỏ, bao quanh ngôi làng. Muốn rộng hơn thì cần những bảo vật khác. Nhưng khi linh khí bao trùm trên 50% trái đất này thì tầng ozon cũng sẽ biến mất,hay đó chính là Ấn phong bảo vệ của Hội đồng vũ trụ hết hiệu lực. Các tộc khác sẽ có quyền xâm lấn. Lúc đó thịnh vượng cũng là tai hoạ.” Tí nói. Tí nói xong, Thành trầm mình rơi vào suy nghĩ Ps: Cầu nhận xét. Cầu ủng hộ
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang