[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 863 : Trở về…

Người đăng: 

Tại thời điểm Nghịch Hà Tông đang bị ba đại tông môn vây công, trong cấm khu sinh mệnh, mặc dù ba người Bạch Tiểu Thuần không biết tí gì về sự tình ở Nghịch Hà Tông, nhưng sự khủng bố của chiếc thuyền kia cũng khiến ba người như chim sợ cành cong, tốc độ bay cực nhanh. Lộ trình một ngày thì họ đã đi được hơn nửa, nếu phi hành như vậy thêm một hai canh giờ nữa là bọn họ có thể ly khai cấm khu sinh mệnh. Mà biển xương dưới chân bọn họ cũng mỏng hơn rất nhiều, thậm chí mặt đất màu đen đã lộ ra một ít. Bạch Tiểu Thuần thấy vậy, nội tâm phấn chấn hẳn lên, chỉ hận không thể lập tức rời khỏi cấm khu sinh mệnh. Tống Khuyết và Thần Toán Tử cũng như thế, bọn hắn đã vô cùng sợ hãi việc thần trí bản thân mơ hồ. Nhưng ngay lúc ba người đang bay nhanh, bỗng chốc, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên biến sắc. Vào thời điểm này, tiếng hát kia. . . lại âm thầm truyền đến từ trong sương mù, từ trong biển xương! Vô cùng quỷ dị, đồng thời, cũng làm ba người lập tức đã dựng đứng hết lông tơ. Tống Khuyết và Thần Toán Tử không khỏi khó thở. "Đáng chết, tại sao chiếc thuyền quỷ này lại đến nữa rồi!" Bạch Tiểu Thuần cảm thấy da đầu tê dại, lúc này hắn hét lớn một tiếng, tốc độ cũng bộc phát đến cực hạn, kéo theo Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử, liền muốn bỏ chạy cấp tốc. Mà chiếc thuyền kia cũng không lập tức đuổi theo, nó chỉ xuất hiện một chút, sau khi bọn hắn ở ngoài ngàn trượng, liền biến mất không còn tăm hơi. Nhưng áp lực gây ra trong lòng ba người lại cực kỳ lớn! Bọn hắn biết rõ, chiếc thuyền này đã xuất hiện bốn lần. Lần thứ nhất nó biến mất khi cách ngàn trượng, lần thứ tư thì lại đưa ba người lên thuyền, mà bây giờ nó xuất hiện lần nữa, khoảng cách lại vừa đúng ngàn trượng. Bọn hắn không thể không cân nhắc, trong một hai canh giờ nữa, chiếc thuyền này liệu có liên tục xuất hiện hay không. Dưới loại áp lực này, ba người cũng không có tâm tư nói chuyện với nhau, sắc mặt từng người đều rất ngưng trọng. Dưới sự lôi kéo của Bạch Tiểu Thuần, ba người đang liều mạng bay nhanh. Thời gian trôi qua, vậy mà ngay sau một nén nhang, đột nhiên, tiếng hát kia lại xuất hiện. "Chuyện gì xảy ra, sao lần này đến nhanh như vậy! !" Bạch Tiểu Thuần đã muốn nhảy dựng lên, tâm thần hắn đang rất rung động, hắn nhìn vào năm trăm trượng đằng sau lưng, chiếc thuyền kia đột ngột xuất hiện, cũng dột ngột biến mất. Sau khi nhìn thấy chiếc thuyền này lần nữa, Bạch Tiểu Thuần cũng rõ ràng, chiếc thuyền khổng lồ này căn bản cũng không thể chỉ có hai tầng, nhìn dáng dấp của nó, sợ rằng ít nhất cũng phải có khoảng năm tầng. Mà một khi bọn hắn lại bị đưa lên thuyền, cho dù Bạch Tiểu Thuần có lệnh bài mà Thủ lăng nhân đưa cho, trong lòng hắn cũng không nắm chắc. Càng không cần phải nói đến Tống Khuyết và Thần Toán Tử rồi, lúc này tâm thần bọn hắn đang cực kỳ chấn động, hai người đã vô cùng lo lắng rồi. "Bất thường, chuyện này có vấn đề!" Bạch Tiểu Thuần thở hổn hển, hắn không kịp suy nghĩ cẩn thận liền xoay người bỏ chạy, nội tâm đã như dây cung bị kéo căng. Chiếc thuyền kia thật sự quá khủng bố, đồng thời, loại truy kích này khiến bọn họ sinh ra cảm giác áp bách khó có thể hình dung. Tống Khuyết và Thần Toán Tử lại càng không chịu nổi. Chỉ là. . . chiếc thuyền kia như tủy trong xương, sau nửa nén hương, nó đã xuất hiện lần thứ ba, lần này chỉ còn cách bọn họ một trăm trượng! ! Chiếc thuyền kia được hơn vạn hài cốt kéo đi, vọt thẳng về phía ba người, khí thế u ám động trời. Thậm chí, nó có vẻ khác mấy lần trước, nó không có dấu hiệu biến mất, phảng phất muốn đánh tới ngay lập tức. Mà cái cột cờ có ba mặt cờ trên chiếc thuyền kia, lúc này không gió mà bay, con quỷ mặt xanh nanh vàng ở chính giữa dường như đang nhếch miệng cười, nhưng không có tiếng cười mà chỉ tràn ngập sự dữ tợn. Lúc nhìn thấy chiếc thuyền kia, Bạch Tiểu Thuần đã tuyệt vọng. Sau khi hắn đảo mắt qua lá cờ ba mặt kia, hắn cũng vô thức mà nhìn vào đại môn trên thuyền, sau đó, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên trợn to mắt, toàn thân hơi run lên, trong đầu lập tức hiện lên một ý nghĩ. Hắn cũng không kịp cân nhắc tỉ mỉ nữa, bởi vì nguy cơ trước mặt, liền bắt lấy Thần Toán Tử, hét to. "Thần Toán Tử, mau trả lại Bát Quái Kính mà người lấy được từ trên thuyền lúc trước! !" Tống Khuyết đã nghe thấy những lời của Bạch Tiểu Thuần, nghĩ đến việc Thần Toán Tử lấy đi Bát Quái Kính, hắn cũng vội vàng hét lên trong sự lo lắng. Thần Toán Tử đã vô cùng sợ hãi rồi, hắn cũng không có thời gian để đau lòng, nghe vậy liền vội vàng lấy ra Bát Quái Kính mang phong cách cổ xưa từ trong túi trữ vật. Trong nháy mắt khi chiếc thuyền kia vọt tới ba người, hắn đột nhiên ném mạnh Bát Quái Kính về phía con thuyền. Bát Quái Kính lập tức hóa thành một vệt cầu vồng, bay thẳng đến con thuyền. Lạ ở chỗ, tấm gương này lại chính xác vô cùng, phảng phất như đang được thao túng bởi một lực lượng vô hình, ngay khi rơi vào thuyền, nó trực tiếp liền trở về vị trí đã từng được đặt! Cùng lúc, lá cờ ba mặt không gió mà bay, đột nhiên dừng lại. Hai mặt cờ ở hai bên lập tức rủ xuống, về phần mặt cờ chính giữa, dường như nó gào lên một tiếng không cam lòng, cũng từ từ mà không đung đưa nữa. Đúng vào lúc này, chiếc thuyền cùng hơn vạn hài cốt kia đã cách ba người chưa đến năm mươi trượng, đột nhiên mơ hồ, trong nháy mắt đã biến mất vào sương mù, không còn tăm hơi. Nội tâm ba người căng thằng, tranh thủ thời gian lùi về phía sau. Sau một lúc lâu, đã chắc chắn chiếc thuyền kia thật sự biến mất, ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Tống Khuyết sống sót sau tai nạn, lập tức liền giận dữ bắt lấy Thần Toán Tử. "Ngươi suýt chút nữa đã hại chết chúng ta! !" "Ngươi kêu gào cái gì, có phải là ta cố ý đâu. . . Ai mà biết chiếc thuyền quỷ này lại nhỏ mọn như vậy, chỉ muốn nuốt tiền của ta. Ta lấy mỗi tấm gương này thôi mà. . ." Thần Toán Tử run hết cả người, nhưng bị Tống Khuyết hét vào mặt thì hắn không nhịn được nữa. Vậy mà sau khi phản bác vài câu, hắn cũng chột dạ, thanh âm càng ngày càng nhỏ. Bạch Tiểu Thuần lau mồ hôi lạnh trên trán, một khắc vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm. Hắn chợt nghĩ, nếu như Thần Toán Tử không ném ra gương đồng, sợ là chỉ trong chớp mắt, ba người lại bị phong ấn vào thuyền một lần nữa. "Được rồi, muốn nói gì thì rời khỏi đây hãy nói tiếp!" Nhìn thấy Tống Khuyết nổi giận, Thần Toán Tử ủy khuất, Bạch Tiểu Thuần liền nói nhanh, thân thể thoáng cái đã bay xa. Tống Khuyết trợn mắt dữ tợn với Thần Toán Tử, trong tiếng hừ lạnh, hắn cũng buông tay ra, nhanh chóng bay về phía trước. Thần Toán Tử sờ sờ lên mũi, hơi lúng túng, càng thêm sợ hãi, vội vàng đuổi theo. Lần này, chiếc thuyền kia cũng không xuất hiện nữa rồi. Sau nửa canh giờ, biển xương dưới chân ba người càng ngày càng ít, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Sau khi bọn hắn vượt qua một dãy núi, chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, giống như trở về từ thế giới khác, cả người đều hiện lên một cảm giác nhẹ nhõm. Cái cảm giác này lập tức khiến ba người nhận ra, bọn hắn rốt cuộc đã rời khỏi. . . Cấm khu sinh mệnh! "Cuối cùng cũng đã đi ra!" Thần Toán Tử kích động không thôi, Tống Khuyết tham lam hít vào không khí. Bạch Tiểu Thuần nhìn quanh bốn phía, cây cối ở đây xanh um tươi tốt, không có rừng thiêng nước độc, cũng không có thảm thực vật vừa nhìn đã thấy dữ tợn, so với Man Hoang, nơi đây như Tiên cảnh chim hót hoa nở vậy. Đằng xa còn truyền đến tiếng chim hót vang, thậm chí, trong rừng còn có một con hươu con mắt mở to rất đáng yêu. Nó vô tình chạy ra, sau khi nhìn thấy ba người dường như lại sợ hãi, vội vàng chạy về. Những cảnh tượng ấy làm cho Bạch Tiểu Thuần vô cùng vui sướng. Hắn lập tức đã cảm thấy linh lực ở đây khác hẳn so với Man Hoang. . . Đây là linh lực thuộc về Thông Thiên Hải! ! Mặc dù linh lực ở đây cũng không quá nhiều, nhưng so với Man Hoang thì đúng là nồng đậm đến mức không thể hình dung. Hắn nhịn không được mà hít sâu một hơi, cả người liền kêu ken két, tất cả tiêu hao lập tức đã được khôi phục lại hơn chín thành. "Linh khí a, đã lâu lắm rồi ta mới được hấp thu thỏa thích như vậy." Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thán không ngớt. Mấy năm ở Man Hoang đã khiến hắn sắp quên mất cảnh tượng của khu vực Thông Thiên Hà, lúc này tuy chỉ ở Mạt du, cũng đã làm hắn vô cùng thỏa mãn. Thần Toán Tử và Tống Khuyết rất nhanh liền cảm nhận được sự tồn tại của Linh khí, hai người run rẩy, cảm xúc vô cùng phức tạp, cái cảm giác như đã trải qua một đời cực kỳ rõ ràng. "Đã trở về, chúng ta đã trở về rồi!" "Nghịch Hà Tông, chúng ta đã trở về! !" "Ha ha, Khuyết nhi, Hừ Hừ Tử, đi theo thiên tài là ta đi, ta đưa bọn ngươi. . . Về nhà!" Bạch Tiểu Thuần cười lớn, tay phải vung lên, lập tức một chiếc phi chu* liền xuất hiện. Chiếc phi chu này chính là vật của Nghịch Hà Tông năm đó, nhưng bởi vì ở Man Hoang không có linh khí bổ sung, cho nên Bạch Tiểu Thuần đã lâu lắm rồi không dùng. *thuyền bay Bây giờ ở trong khu vực Thông Thiên Hà, phi chu liền có thể hấp thu linh khí xung quanh để vận chuyển. Phi chu vừa xuất hiện, hào quang lập tức tản ra bốn phía, Bạch Tiểu Thuần nhảy lên, trực tiếp bước vào phi chu. Mà bất ngờ là, Tống Khuyết cũng không để ý xưng hô của Bạch Tiểu Thuần khi gọi mình, hắn đang vô cùng hưng phấn khi nghĩ về Nghịch Hà Tông, cảm giác muốn về nhà thúc giục hắn vọt lên phi chu. Thần Toán Tử cũng như vậy, vui sướng bước lên phi chu. Sau đó, Bạch Tiểu Thuần bùng nổ ra tu vi có thể so với Thiên Nhân, dưới sự điều khiển của hắn, chiếc phi chu này lập tức phóng vụt đi, tốc độ khủng khiếp như xuyên qua hư vô, bay thẳng đến chân trời!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang