[Dịch] Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 352 :  Mạo Bài Đại Anh Hùng Cuộc chiến trên giường (Top) Dịch godthai Nguồn tangthuvienvn

Người đăng: godthai

Ngày đăng: 14:49 04-01-2018

q8-c87: Cuộc chiến trên giường (Top) Những tiếng đinh tai nhức óc giống như tiếng rít bom nổ khi gặp phải một trận không kích. Các đợt sóng âm to lớn tầng sau cao hơn tầng trước, không ngừng dâng trào mãnh liệt trong thành phố này. Khi Feric hỏi ra vấn đề, giờ khắc này không biết có bao nhiêu người đang nắm tay điên cuồng gầm thét, nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha, cũng không biết có bao nhiêu người giơ cao hai tay về phía màn hình lớn ở ngã tư quảng trường. Các vị khách trong quán bia thì đập cốc bia dày cứng xuống bàn gỗ làm vang lên những tiếng loang choang, hành khách trên xe bay thì nhoài người ra khỏi cửa sổ mà gắng sức quơ hai tay. Cả Trenock đều nổ tung rồi. Mọi người cuối cùng đã hiểu rõ, khi mình đang an nhạc hưởng thụ cuộc sống hòa bình, cái quân đội trước mắt này đã làm điều gì cho mình. Và cuối cùng đã hiểu rõ ra, cái đơn vị mà mình không thèm để mắt đến này mạnh mẽ tới mức nào, cũng thân thiết tới mức nào với mình. Đoạn hình ảnh ghi chép chiến đấu từ tiền tuyến tuy rằng gộp lại cũng không quá mười phút, thế nhưng mười phút này đã ghi khắc một cách sâu sắc vào trong lòng mỗi người. Nhìn thấy tất cả những gì mà Phỉ Quân đã làm, một sự cảm kích không thể biểu đạt bằng lời đã hội tụ thành một đáp án chung trong giờ phút này. Ai có thể dương oai trên mảnh đất này? Phỉ Quân! " Ta nói rồi, không ai có thể dương oai trên mảnh đất này. Kể cả bọn hắn núp bóng dưới lá cờ quân đồng minh cũng không được." Quay phim nhắm ngay ống kính vào nguyên soái Lý Tồn Tín. Giọng nói của vị lão nhân này như chuông đồng, như đinh đóng cột. "Thế nhưng, Phỉ Quân không chỉ là quân đồng minh, bọn họ còn là người con của cái quốc gia này! Là huynh đệ của người Trenock! Ở đây, chúng ta có thể để cho bọn họ ngang ngược, bọn họ muốn làm gì thì làm! Cho dù có vô pháp vô thiên, có cả gan làm loạn, cũng có người Trenock làm chỗ dựa cho bọn họ!" Người dân sớm đã bị đoạn ghi hình chiến đấu tiền tuyến khơi lên sôi trào lòng nhiệt huyết, gắng sức vỗ tay, huýt sáo, lớn tiếng khen hay. Lão nguyên soái nói rất đúng, bọn họ là người con của cái quốc gia này, là thân nhân và huynh đệ của tất cả người dân tại đây. Bọn họ đã làm nhiều điều như vậy vì Trenock. Ở cái quốc gia này, ai còn để cho bọn họ gặp phải oan ức dù là chỉ một chút! Trong thời kì chiến tranh này, tất cả lý trí đều đã bị hạ thấp tới cực điểm. Dân chúng dùng hết tâm sức để quan tâm tới chiến tranh, quan tâm tới tất cả những gì liên quan đến tương lai của cái quốc gia này. Bọn họ vui mừng khôn xiết vì mỗi thắng lợi, ảo não bi thương vì mỗi thất bại. Bọn họ lo sợ bất an tới nhạy cảm, bọn họ cực lực giữ vững sự tôn nghiêm của mình đồng thời tỏ ra e ngại nếu như tai họa phủ xuống. Mà lúc này, khi bọn họ nhìn thấy một đội quân không thuộc về Trenock nhưng vẫn chiến đấu vì Trenock này, bọn họ dường như đã gặp được thân nhân của mình! Bọn họ biết, trên thế giới này, bọn họ cũng không cô độc! Có rất nhiều chiến sĩ anh dũng đang chiến đấu vì cuộc sống của bọn họ, bảo vệ thế giới của bọn họ. "Kẻ nào dám hạ thủ với họ, đầu tiên hãy hỏi ta có đồng ý hay không." Trên TV, râu tóc lão nguyên soái đều dựng cả lên, lấy tay một ngón tay chỉ vào hơn một trăm chiến sĩ đeo huân chương anh hùng cấp một trước ngực đang đứng thẳng tắp ở một bên, khí phách nói: "Hãy hỏi bọn họ có đồng ý hay không, hỏi toàn thể người dân Trenock có đồng ý hay không ! ! !" Nói xong, Lý Tồn Tín đột nhiên vung tay lên, hạ lệnh: "Bắt lại hết cho ta!" Mấy trăm binh sĩ và quân cảnh chạy ào vào trong đám đông, lưu loát bắt ra những mục tiêu sớm đã bị nhắm tới. Nhìn những người bị bắt ra này, dân chúng vây xem bất chợt phát hiện ra, vừa rồi lớn tiếng hò hét vang dội nhất chính là những kẻ này. Cũng chính là bọn hắn đã không ngừng mà đánh trống reo hò xúi giục, không ngừng mà đùn đẩy mọi người về phía trước. Sắc mặt của Mã Trác Văn và mấy gã cố vấn an toàn quốc gia thoáng chốc liền thay đổi. Không ai ngờ tới, đến lúc này, dân ý, cái con bài chưa lật lớn nhất nguyên bản vẫn nắm giữ trong tay bọn hắn này vậy mà lại biến thành bùa hộ mệnh của đối thủ. Chỉ cần nhìn đám đông xung quanh, nhìn họng súng rủ xuống của đám lính thuộc đội bảo an, bọn hắn liền biết được, hiện tại bất cứ sự lên án nào nhằm vào Phỉ Quân thì đều không thể nào thành lập được. Từ lời nói của Lý Tồn Tín, từ chương trình của Feric, đội quân này sớm đã biến thành người anh hùng trong mắt người dân của cái quốc gia này, chính là lớp vảy ngược mà người Trenock vốn tri ân tất báo không thể nào đụng vào. "Được rồi, mọi chuyện liền dừng ở đây." Đầu óc Mã Trác Văn mau chóng chuyển động, lập tức bình thản ngầm ra lệnh: "Tướng quân Ngụy Tín, mời lập tức sơ tán đám đông, đồng thời mang trung tướng Faset chuyển giao cho bộ chỉ huy quân đồng minh. Nếu như sự kiện tập kích là do là bọn hắn làm, vậy thì tòa án quân sự sẽ ra một phán quyết công chính!" Đây là biện pháp duy nhất mà Mã Trác Văn lúc này có thể nghĩ đến, Hắn không muốn hãm quá sây vào cái bẫy rập này, nhưng cũng không muốn lưu lại tai hoạ ngầm. Chỉ cần Faset thoát ly khỏi tầm mắt mọi người, là giết hay là thả, thế nào đều được. Đến lúc đó, không có chứng cứ, hắn vẫn cứ là phó tổng thống của cái quốc gia này. " Thiếu tướng Ngụy Tín." Lý Tồn Tín nhìn vị sĩ quan chỉ huy có mái tóc màu đen của đội bảo an thuộc Bộ quốc phòng, cười nhẹ nói: "Nếu như ta là cậu, ta sẽ dẫn lính của mình trở về doanh trại." Ngụy Tín nhìn qua Mã Trác Văn một chút, lại nhìn qua Lý Tồn Tín. Rốt cục, nghiêm người cúi chào Lý Tồn Tín một cái, xoay người quát to: "Toàn thể tập hợp, quay về doanh trại!" Mã Trác Văn nắm chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt. Hắn gian nan hướng ánh mắt sang khuôn mặt của Lý Tồn Tín, cố gắng vẫn duy trì uy nghiêm của mình: "Nguyên soái Lý Tồn Tín, là một quân nhân quang vinh về hưu an dưỡng đồng thời cũng không đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì trong quân đội. Tôi nghĩ, dòng máu kỉ luật không nên biên mất trong huyết quản của ngài. Ngài không có quyền can thiệp vào mệnh lệnh của tôi, tôi là phó tổng thống của cái quốc gia này! "Đúng thế, ngươi vẫn còn là phó tổng thống, có điều, ngươi đã không có quyền để hạ bất cứ mệnh lệnh gì." Một thanh âm đã tuyên bố sự kết thúc cho cuộc đời chính trị của Mã Trác Văn. Trong đám người tách ra, Tổng thống Hill tự mình đẩy xe lăn cho Hastings, chậm rãi đi tới. Ở bên cạnh Hill, là một vị lão nhân tuổi ngoài bảy mươi, dáng người thon gầy, đôi lông mày có chút rủ xuống. Khi nhìn thấy vị lão nhân này, Mã Trác Văn liền biết được, sợ dây thừng trên cổ mình đã bị buộc chặt rồi. "Vì sao chứ?" Giọng nói của hắn bỗng nhiên trở nên khàn đặc. " Bởi vì ngươi bị nghi ngờ dính líu đến hành động tập kích tướng quân Điền Hành Kiện." Con rắn độc nhỏ xinh đẹp vẫn luôn đứng bên cạnh Rashid và Stewart rốt cuộc đã lộ ra chiếc răng nanh trắng toát của nàng trong thời khắc tối hậu: "Ngoại trừ Fasett ra, cùng tiếp xúc giống như ngươi còn có mấy sĩ quan của liên minh tổ chức thanh niên sĩ quan cấp tiến, tuy rằng bọn hắn đã rời khỏi Trenock, có điều, bọn hắn hiển nhiên là vẫn chưa kịp đến Catalunya." Margaret nhẹ nhàng lấy tay phất lọn tóc dài phủ trên bờ vai, trong ánh mắt mị hoặc là một tia châm chọc lạnh lẽo Hơn nữa, khớp xương của bọn hắn cũng không cứng rắn như tưởng tượng của ngươi cho lắm." "Đi thôi." Hastings liếc sang Mã Trác Văn và Fasett một cái, nói với Hill: " Ta đến nơi này không phải là vì mấy việc nhỏ này, trong bệnh viện vẫn còn người đang chờ ta đây." Đoàn người đi qua bên cạnh Mã Trác Văn và Faset, nói chuyện với nhau, đi về phía cổng bệnh viện. Không có ai thèm liếc nhìn hai người này thêm nữa. Ánh nắng chiều đã rút vào sau rặng mây tía phía chân trời, bóng đêm dần dần bao phủ. Đối với Mã Trác Văn và Fasett mà nói, một đêm đông này sao mà lạnh lẽo. Nếu như ban đầu một phát súng máy di động về phía trước thêm mấy cm... Fasett gần như ngẩng đầu lên trong vô thức, nhìn về phía cửa sổ của tòa nhà 6 bệnh viện. Con mắt của Fasett thoáng cái liền trở nên đỏ bừng. Hắn đã nhìn thấy gã mập mạp kia đang cười một cách ngây ngô với mình, cũng nhìn thấy một người con gái mà hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Cô gái này rất đẹp. Đôi khi, Fasett cảm thấy nàng như một người em gái ở nhà bên, thanh thuần hoạt bát. Đôi khi, lại giống như một thiếu phụ tú lệ được thai nghén ra từ miền đất thiêng, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp mà xung động. Mà phần nhiều thời gian, nàng lại giống như một tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, trong nụ cười nhẹ kia mang theo một vẻ đẹp non nước mờ ảo, giống như một tấm lụa mỏng, giống như sương sớm. Mà hiện giờ, nàng lại giống như một người phụ nữ hạnh phúc bình thường, yên lặng đứng ở bên cạnh gã mập, đỡ lấy hắn. Thân thể yêu kiều khêu gợi của nàng sao mà lại gần gã mập đến như vậy, bộ ngực căng đầy khiến cho người ta sục sôi khi đang dán chặt lấy cánh tay mập mạp, theo hô hấp của nàng mà rung động. "Xin lỗi, trung tướng Fasett...." Trong trí nhớ, trên con đường nhỏ tươi sáng ánh nắng và phủ đầy lá rụng của Học viện quân sự số 1 Hán Kinh, An Lôi đang mặc quân phục, chiếc váy bó chặt khiến cho đôi chân lộ ra vẻ thon dài. Nàng ôm tập tài liệu trước ngực, nghiêm túc nói: "Tôi đã có hôn phu rồi, phiền ngài không đưa ra những lời tương tự nữa. Chúng ta sẽ chỉ có thể gặp nhau ở công việc." Trong tầm mắt, mập mạp đang nhướn mày. Một dòng máu liền xộc lên ngực Faset, rồi xộc lên tận cổ họng. Trong miệng hắn vừa mới phát ra một tiếng rít gào như một con dã thú bị kiềm chế, đột nhiên bị một cú đấm đánh ngã lăn ra trên mặt đất. Một gã binh sĩ Phỉ Quân nhấc hắn lên nhét vào trong robot vận tải. "Kêu la cái cc ấy, ngu xuẩn!" "Bọn họ sắp lên đây rồi!" An Lôi không nhìn xuống dưới lầu, cái người tên là Faset kia đối với nàng mà nói, bất quá chỉ là một người hoàn toàn không thể làm việc chung mà thôi. Mọi sự chú ý của nàng đều tập trung ở trên người mập mạp. Trọng lượng trên cánh tay làm lộ ra sự suy yếu của mập mạp. Cảm giác này khiến cho nàng phải cực lực khống chế bản thân mới không đau lòng mà khóc thành tiếng. Từ sau khi chia tách ở Galypalan, nháy mắt đã gần một năm. Một năm này, An Lôi đã rời bỏ công việc ở Cục Tình báo, trở thành một sĩ quan liên lạc ưu tú thường trú tại Trenock của Liên bang. Trong mắt các sĩ quan quân đồng minh khác, vị thượng tá đến từ Liên bang Leray này không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà còn có năng lực rất mạnh. Mọi người luôn có thể bị nàng thuyết phục một cách đơn giản, cũng luôn cam tâm tình nguyện hợp tác với nàng. Thế nhưng không ai biết, mỗi khi đến đêm khuya người vắng, người thiếu nữ kiên cường này luôn nhìn về phía tinh không mà khóc như một đứa trẻ. Từ khi tàu Rose Brand biến mất trong vũ trụ mênh mang, An Lôi không rõ đã có bao nhiêu lần mình khóc và bao nhiêu lần mình cười. Từ khi tàu {Rose Brand} lưu lạc tới thế giới Tự Do Mars, đến khi mập mạp tay không bắt sói, giành được toàn bộ Cảng Tự Do Mars. Từ khi hạm đội Sous từng đợt tấn công Mars, Mars trở nên nguy cấp, đến khi hạm đội Phỉ Quân ở tinh hệ Long Bow xuất thế ngang trời, cùng hạm đội Tàng Phong hội sư thắng lợi. Mỗi tin tức về mập mạp đều được nàng nhìn hết lần này tới lần khác. Khi mập mạp nhấc tay trước mắt bao người ở trên TV, chỉ có nàng mới biết được, người đàn ông này đến cùng là muốn làm gì. Nàng không để ý đến suy nghĩ của những người khác, nàng chỉ mong rằng mập mạp có thể sớm đến bên cạnh mình. Mà hôm nay, khi nàng đứng trước cửa sổ, nghe thấy âm thanh vang tận mây xanh kia, trong lòng nàng cũng chỉ có tự hào. Tự hào không gì sánh được vì người đàn ông mà mình sẽ giao phó cả cuộc đời này! "Xem ra, ta nên tiếp tục giả bộ hôn mê rồi." Mập mạp chỉ đứng ở trước cửa sổ một hồi mà cũng đầy người mồ hôi. Đỡ mập mạp chậm rãi đi đến bên giường, An Lôi nhẹ nhàng nói: "Nguyên soái Hastings tự mình đến, ngươi lại không muốn trông thấy ông ấy?" "Không gặp." Mập mạp ghê tởm khoát tay chặn lại: "Ta nằm ở trên giường liền đánh thắng chiến dịch này!" ... Trên hành lang, Margaret nói với Hastings: "Ông ngoại, con muốn xem hắn đầu tiên, nói chuyện với hắn." " Được rồi." Hastings cười nhẹ, nhẹ giọng nói: "Đây đúng là lần lỗ vốn nhất của ta, đưa ống nứa ra cho người ta gõ không nói, xem ra còn phải góp vào cháu gái." Trên hành lang, mọi người liền nhìn nhau cười. -------*------- ----------oOo----------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang