[Dịch] Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 94 : Dạo phố và xung đột

Người đăng: tntkxx

Ngày đăng: 08:58 30-01-2019

Chương 94: Dạo phố và xung đột Ra khỏi thư phòng, mập mạp quăng mấy ý nghĩ vẩn vơ trong đầu đi. Tính cách hắn vốn không thích chiến tranh, một đường đi cho tới ngày hôm nay, chẳng qua là bị vận mệnh đưa đẩy mà thôi. Đối với những vấn đề phức tạp mà gian nan, mập mạp chưa bao giờ nguyện ý hao tổn thời gian và tinh lực tự tìm không thoải mái cho mình. Dù sao Phỉ Quân bây giờ đã không giấu được nữa. Ai ngăn ở trước mặt, thì cứ đánh cho nhừ tử thôi! Cân nhắc cho lắm cũng chẳng có lợi ích gì. Trong cuộc đời ngắn ngủi, tìm kiếm niềm vui thú vô hạn, mới là bản tính của Béo gia. Tựa như bây giờ.... Có vẻ Helen đang đi tắm. Vì sao bây giờ nàng đi tắm, nhất định là cố ý! Soberl và Lý Phật hai bản mặt thối lạnh như băng, cấp tốc bị đá lên chín tầng mây. Mập mạp lén lén lút lút luồn lên lầu hai. Khóa điện tử gian phòng Helen chỉ kiên trì ba giây đồng hồ, liền sáng lên đèn xanh. Đẩy cửa ra, thứ đầu tiên đập vào ánh mắt mập mạp, là một cái giường lớn mềm mại mang phong cách cung đình Tây Ban Nha cổ điển. Giường màu hồng, chăn gối cũng màu hồng, đại sư tâm lý liếc mắt là có thể nhìn ra, đây là căn phòng của một cô gái có nội tâm mềm mại. Cô gái yêu thích màu hồng, không muốn xa rời cha mẹ, yêu thích làm nũng, chuyên tâm với cái đẹp, nội tâm ngọt ngào và tràn ngập cảm giác an toàn. Chân tường bằng gỗ màu trắng, giấy dán tường hình cánh hoa, thảm lông dê thật dày, khiến cho cả căn phòng thoạt nhìn đầy ấm áp và thư thái. Nghe tiếng nước truyền tới từ phòng tắm, mập mạp dáo dác chạy vào phòng, lập tức một cái hổ vồ nhào tới trước giường, hai tay run rẩy nắm lên nội y thật mỏng ném tán loạn trên giường, nước mắt rưng rưng. Chính mình, vị dâm tặc vĩ đại nhất đương đại này đây, đã bao lâu không tiếp xúc được với thánh khí thế này?! Tổ sư gia dưới suối vàng nếu có biết, cũng sẽ khóc chết đi sống lại. Nhìn chiếc quần lót cùng áo ngực ren hai tầng trong tay, mũi mập mạp cay cay. Lại nhớ tới đồ trân tàng trong nhà ở thủ đô Leray của mình, rất khả năng đã rơi vào tay giặc, hắn quả thực đau muốn tê tâm liệt phế. Vì trộm được những món đồ thánh khiết kia, con mẹ nó, khi còn bé mình đã phải chịu đánh bao nhiêu trận a! Sự mềm mại trên đầu ngón tay cùng với hương thơm truyền vào mũi, khiến cho tâm linh thống khổ của mập mạp nhận được một chút an ủi. Theo thói quen tiện tay trùm áo ngực lên đầu, hắn nắm lấy quần lót vừa ngửi vừa rón ra rón rén đi về phía cửa phòng tắm. Cửa phòng tắm khép hờ, trong cửa truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Xuyên thấu qua khe cửa, mập mạp ngưng thần nín hơi nhìn vào trong làn hơi nước, một thân thể hoàn mỹ xinh đẹp trắng như tuyết, giữa làn nước chảy phảng phất như một bức tượng bạch ngọc. Mỗi một tấc đường cong trên thân thể kia đều ôn nhu bực nào. Dòng nước thuận theo cổ chảy xuống, chảy qua đỉnh núi màu hồng phấn run run kia, chảy qua phần bụng tinh tế, bờ eo thon thả, thuận theo bờ mông tròn chảy xuống đến đôi chân thon dài. Không chịu nổi, không chịu nổi rồi, mập mạp rúc mình ở ngoài cửa phòng tắm, nhịp tim bang bang như sấm. "Helen." Một tiếng hô nhẹ ngọt ngào vui vẻ vang lên, mập mạp kinh hãi quay đầu lại. Cửa phòng ngủ, Mỹ Đóa thò đầu vào. Liền thấy mập mạp đầu đội áo ngực, cầm trong tay quần lót ren, cong mông chồm hổm ở cửa phòng tắm. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. "Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta,..." Mập mạp trong lòng cầu khẩn: "Lão tử trên đầu đội áo ngực, ngươi nhìn không thấy ta." Mỹ Đóa ngây ngốc nhìn hắn, bỗng nhiên thét to: "A, ngươi đang làm gì?" Mập mạp tựa như mèo phải lửa, nháy mắt nhảy phắt lên, kéo cửa ra chạy trối chết. **************** Bởi vì An Lôi tăng ca, bữa cơm tối diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt giữa ba người. Với tư cách hộ sĩ tư nhân kiêm bí thư sinh hoạt của mập mạp, Mỹ Đóa có được khả năng nấu nướng đủ khiến người khen không dứt miệng. Vị thiếu nữ vóc người nhỏ nhắn xinh xắn làn da trắng nõn này, tựa như trời sinh liền có tiềm lực trở thành một vị hiền thê lương mẫu. Vô luận món ăn gì, chỉ cần để nàng học một lần, liền có thể làm được không kém chút nào. Mập mạp nhóp nhép nhai cơm trong miệng, mí mắt cũng chẳng dám nhếch. Đối diện hắn, Helen mặt đỏ bừng như muốn chảy cả nước. Cũng không biết là hiện tượng bình thường sau khi vừa tắm xong, hay là xấu hổ bởi vì bị mập mạp rình coi. Nếu nói Helen còn thỉnh thoảng cắn môi hung hăng trừng mắt với mập mạp, vậy thì Mỹ Đóa tựa như một con đà điểu nhỏ, toàn bộ hành trình cúi đầu, mặt đỏ tận cổ. Đối với tiếng thét vừa rồi của mình, Mỹ Đóa quả thực hối hận đến tận xương tủy. Vừa nhớ tới bộ dạng mập mạp đội áo ngực của Helen, nhớ tới sau khi mập mạp chạy trối chết, Helen toàn thân không mảnh vải xuất hiện ở cửa phòng tắm, Mỹ Đóa cảm thấy trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Phản ứng của mình tại sao lại chậm chạp như vậy? Không biết khi mình tắm, cái tên này... Trong đầu như mớ bòng bong, lăn qua lộn lại đều là lời uy hiếp của mập mạp lúc mình làm cơm. "Một lát nữa khi chích thuốc cho ta, hừ hừ..." Nhớ đến ánh mắt sáng rực khi mập mạp nhìn bờ mông dưới bộ đồng phục hộ sĩ của mình, Mỹ Đóa cảm thấy cả người như nhũn ra. Trước bàn ăn, ba người lẳng lặng ăn cơm. Đèn tường màu vàng phủ lên cho gian phòng ngủ một tầng ánh sáng nhu hòa mà ấm áp. Tiếng chén đũa va chạm thỉnh thoảng vang lên, thanh thúy dễ nghe. Mới vừa rời khỏi chiến tranh tàn khốc, tiết tấu sinh hoạt, bỗng nhiên chậm lại trong căn phòng nhỏ này. Không có súng đạn, không có nổ tung, chỉ có sinh hoạt tuy rằng ngắn ngủi nhưng lại bình tĩnh yên vui đủ khiến người muốn rên rỉ. Đối chiếu với những bi thảm trong loạn thế, cuộc sống như thế khiến cho người ta đặc biệt quý trọng. Không có công tác, cũng không có việc vặt thế tục. Chỉ cần vừa nghĩ tới đi ra khỏi căn phòng này lại lần nữa dấn thân vào chiến trường, những ngày tháng không biết sinh tử ngày mai, trong ổ ấm yên vui này, tất cả quy tắc thế tục vốn hẳn tồn tại đều đã biến mất, còn lại chỉ là bầu không khí mập mờ khiến người hoảng hốt. Lúc này, ngay tại đây, chỉ có đàn ông, và phụ nữ. Tất cả mọi người đều biết, cuối cùng sẽ xảy ra chút gì đó. Trong cuộc đời chẳng biết khi nào sẽ kết thúc của mình. ******************************************* "Đi dạo phố không?" Cơm nước xong xuôi, mập mạp đánh mắt lấy lòng hỏi. Đề nghị này lập tức khiến cho Helen và Mỹ Đóa ánh mắt sáng lên. Từ khi chiến tranh vệ quốc Leray nổ ra, những thành phố vốn phồn vinh của Leray nhanh chóng suy tàn, các cô gái với thiên tính thích cái đẹp thậm chí khó có cơ hội mua cho mình một hai món quần áo đẹp đẽ. Mà đến khi lưu lạc ở thế giới Tự Do, đi dạo phố, đã trở thành một hy vọng xa vời. Thậm chí ngay cả bản thân Helen và Mỹ Đóa, cũng không biết mình đã ngây người trong căn cứ số 1 Phỉ Quân thời gian bao lâu. Dù sao, thời gian đã dài đến độ khiến các nàng quên mất còn có cái gọi là dạo phố. Nghe thấy đề nghị của mập mạp, ánh mắt vốn đang tàn bạo trừng mập mạp của Helen thoáng cái biến thành nhu tình như nước, Mỹ Đóa cũng là liều mạng gật đầu. Ánh mắt nhìn về phía mập mạp ngọt ngào đủ khiến người tan ra. Trenock Hán Kinh, sự phồn hoa của tòa thành thị siêu cấp này, cho dù là đang trong thời kỳ chiến tranh, cũng vượt xa thủ đô Ludritte của Leray trong thời kỳ hòa bình. Có thể ở thời đại này hưởng thụ cảm giác dạo phố, đối với bất kỳ một cô gái nào đã trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, đều đủ tạo nên niềm hưng phấn khó mà kiềm chế. Mập mạp gần như được hai cô gái vừa thúc vừa đẩy vào trong xe bay. Nhìn ánh mắt long lanh của Helen và Mỹ Đóa, mập mạp không biết vì sao, trong lòng luôn có chút cay cay. Nếu như các nàng nguyện ý, các nàng vốn có thể thỏa thích hưởng thụ cuộc sống như vậy. Thế nhưng, dù cho tới Hán Kinh, các nàng vẫn chỉ coi mình như một vị khách qua đường của tòa thành thị xinh đẹp này, vẫn chuyên tâm làm bạn bên cạnh mình. Chính bởi tâm tư như vậy, mới khiến các nàng vui vẻ nhảy nhót đến vậy với một đề nghị dạo phố đơn giản. Mập mạp cắn răng vỗ vỗ thẻ tín dụng trong túi áo, trong ánh mắt ái mộ của hai cô gái, hào khí ngút trời thiết đặt xe bay lái tự động tới khu thương mại Ngân Loan xa hoa nhất Hán Kinh. Trong tấm thẻ Audrey đặc biệt chuẩn bị cho hắn này, có tối thiểu mười triệu Phỉ Nguyên. Có toàn bộ Mars làm hậu thuẫn, tuy rằng không dám nói mua toàn bộ Hán Kinh, thế nhưng muốn cho Helen và Mỹ Đóa mua quần áo nhuyễn cả tay vẫn không có vấn đề gì. Mang theo hùng tâm tráng chí làm nhà giàu mới nổi khoe khoang, mập mạp lái xe bay chẳng mấy chốc nhập vào dòng xe cộ cuồn cuộn trên đường cao tốc, dưới bầu trời chiều tiến vào khu trung tâm thành phố Hán Kinh. Ngoài cửa sổ xe, từng tòa thành vũ trụ san sát nối tiếp nhau không ngừng lướt qua. Đèn laser, đèn pha chiếu cả bầu trời thị khu thành đủ mọi màu sắc. Từng tấm áp phích cực lớn trên những tòa nhà cao tầng, đèn neon màu sắc rực rỡ cùng với màng hình cỡ lớn, mang đến mùi vị phồn vinh đã lâu không gặp. Ba người đều không nói gì. Mỹ Đóa cùng Helen một trái một phải kéo mập mạp, theo xe bay bình ổn bay tới, lẳng lặng ngắm nhìn ngoài cửa sổ. Trên đường phố, đủ loại xe bay nhãn hiệu quốc tế xa hoa tựa như cá diếc sang sông, không ngừng từ hai bên trái phải vượt qua. Trong thương trường đèn đuốc sáng ngời, nhân viên ôm túi công văn trong tay, các cô gái thời thượng tay trong tay bao lớn bao nhỏ tới tới lui lui giữa các cửa hàng, những đôi tình lữ không coi ai ra gì âu yếm hôn môi giữa dòng người, còn có tiếp viên ở cửa quán bar cùng hộp đêm, nhân viên gửi xe ân cần trước nhà hàng, một chuỗi dài taxi bay hào hoa chờ trước cửa khách sạn.... Tất cả đây biết bao quen thuộc, lại biết bao xa lạ. Xe bay, ngừng lại trước thương trường xa hoa nhất khu thương mại Ngân Loan. Mập mạp lấy nước thuốc diện mạo mà Boswell cho, bôi loạn một hồi trên khuôn mặt và cằm. Hắn biết dung mạo của mình trên khắp Trenock đã có danh tiếng, muốn yên tâm đi dạo phố, trương cái mặt mo này ra là tuyệt không thể. Loại nước thuốc này, vẫn là Boswell cho từ hồi dịch dung thành kỹ sư máy móc Trương Nguyên đi Gatralan, cùng với khẩu súng Mauser của Mễ Lan đều thành bảo bối của mập mạp. Mới vừa đeo lên kính râm, kéo áo Jacket đến tận cằm, mập mạp bị Helen và Mỹ Đóa gấp gáp kéo vào thương trường. Thương trường rất khí thế, cửa chính bằng khung hợp kim trắng bạc thật dày cao chừng hai mươi mét. Trong tủ kính, dán áp phích của những siêu sao siêu cấp Trenock, cùng với sản phẩm mà họ đại diện. Toàn bộ sàn nhà đều làm từ một loại vật liệu đá hi hữu sản xuất tại liên minh thương nghiệp Tartanya, hoa văn tự nhiên tựa như những ngôi sao, khiến cho cả thương trường dưới ánh đèn trở nên càng thêm hoa lệ mà thư thái. Vừa vào thương trường, ba người liền hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Cô gái xinh đẹp luôn sẽ thu hút tầm mắt của mọi người, mà khi hai vị mỹ nữ quần áo phổ thông, lại đẹp hại nước hại dân lôi kéo một tên mập mạp quần áo thông thường đi vào bách hóa Essa cấp phú hào trứ danh của khu thương mại Ngân Loan, muốn không thu hút sức chú ý của mọi người cũng khó. Nhất là khi thấy hai cô gái xinh đẹp kia dùng thái độ vô cùng thân thiết như nhau cùng kéo tên mập mạp kia, rất nhiều người đều không kìm được há hốc miệng. Đối với phản ứng của người xung quanh, Helen và Mỹ Đóa trực tiếp coi như không. Đừng nói Helen đệ nhất mỹ nữ Leray, cho dù là Mỹ Đóa cũng đã sớm làm quen với đủ loại ánh mắt, các nàng sớm đã học được mắt không liếc xéo, để tránh những phiền toái không cần thiết. Huống hồ, hai cô gái đã bị thương phẩm trong thương trường thu hút, đâu thể nào còn quan tâm đến những thứ khác. Mà mập mạp, lại là vô cùng đắc ý. Loại cảm giác được vạn chúng chú mục này, khiến cho hắn vô cùng hưởng thụ. Từ nhỏ, hắn liền YY vô số lần tình cảnh như vậy. Không ngờ cũng sẽ có ngày mộng đẹp trở thành sự thật. Mập mạp làm bộ không kiên nhẫn bị Helen và Mỹ Đóa kéo bước lên thang cuốn tự động lên tầng trên, con mắt ở sau kính râm thu thập lấy những ánh mắt hoặc kinh diễm, hoặc đố kỵ, hoặc mờ mịt từ người bên ngoài, lòng hư vinh chỉ chực nổ. Lên lầu hai, Helen và Mỹ Đóa thấy trong đại sảnh hơn vạn mét vuông của tầng hai, vô số kể quần áo hàng hiệu, hầu như đồng thời phát ra tiếng hoan hô. Vanarni, Pato Chris, Batty, Chanel,... Từng nhãn hiệu trước những gian phòng được trang hoàng lộng lẫy, khiến cho con mắt Helen và Mỹ Đóa lập tức biến thành ngôi sao. "Vanarni...." Helen không nói gì liền kéo Mỹ Đóa chạy ngay về hướng một nhãn hiệu mà nàng yêu thích nhất. Nhãn hiệu này, là một hàng hiệu đến từ nước cộng hòa Ryan, nổi tiếng với sự thanh thoát và ưu mỹ. Mỗi một bộ trang phục của Vanarni đều là độc nhất vô nhị trong vũ trụ này. Bởi vì nhà thiết kế của Vanarni sau khi đã thiết kế xong, sẽ chỉ do thợ may cao cấp nhất thủ công may ra một bộ. Hơn nữa, chỉ có một số đo tiêu chuẩn nhất. Này cũng đồng nghĩa, cô gái mặc Vanarni, sẽ là giàu có nhất, đồng thời cũng là vóc người tốt nhất. Mấy trăm năm kinh doanh, đã khiến cho nhãn hiệu này trở thành một trong những nhãn hiệu nổi danh nhất toàn bộ vũ trụ. Đừng nói Helen và Mỹ Đóa, ngay cả mập mạp cũng vô cùng quen thuộc nhãn hiệu này. Mập mạp nhàn nhã chậm rãi đi tới, nhìn hai cô gái chạy hướng cửa hàng độc quyền Vanarni. Mái tóc dài cuộn sóng màu vàng kim của Helen, cùng với mái tóc đen thắt đuôi ngựa của Mỹ Đóa lắc lư trong tầm mắt, cùng bóng lưng yểu điệu của cô gái vừa tuổi hơi hiện nét phong tình, nhìn vào quả thật vui tai vui mắt cỡ nào. Mấy vị nam tử đi qua bên cạnh, gần như là theo bản năng hướng mập mạp lộ ra nụ cười mỉm đầy thân sĩ cùng hâm mộ. Mập mạp gật đầu cười, giờ khắc này, trong lòng hắn vô cùng thoải mái. Thân là một gã tiểu thị dân chưa từng ôm chí lớn, nắm trong tay tiền dùng không hết, mang theo cô gái mình yêu thích đi dạo phố, này có lẽ chính là lý tưởng lớn nhất của hắn từ nhỏ tới lớn. Bất quá, lý tưởng của mập mạp, rất nhanh bị giáng cho một gậy. Helen và Mỹ Đóa vừa mới chạy đến bậc cửa Vanarni, liền bị sáu gã nam tử thân hình cao lớn ngăn cản. Bởi vị chạy quá nhanh, khi hai gã nam tử đưa tay ra, hai nàng thậm chí không kịp ngừng lại. Các nàng gần như là theo bản năng đưa tay che trước ngực, đập vào hai cánh tay tráng kiện, không khỏi lui về sau hai bước. "Xin lỗi, tiểu thư." Một gã nam tử đầu trọc máy móc nói: "Nơi này đã được bao hết. Mời các vị đến chỗ khác đi." Helen và Mỹ Đóa chưa kịp phản ứng chợt ngẩn ra. Trước mặt sáu gã nam tử cao lớn, hai cô gái chân tay luống cuống nhìn qua thật khổ sở đáng thương. Vừa nhìn thấy mấy gã đàn ông hiển nhiên là vệ sĩ xuất thủ ngăn cản Helen và Mỹ Đóa, khuôn mặt mập mạp liền trầm xuống. Có lẽ trong lúc hưng phấn hai cô gái không chú ý tới, hai gã vệ sĩ ở bậc cửa khi nhìn thấy các nàng cũng không sớm tiến lên ngăn cản, mà là chờ cho hai nàng gần như sắp chạy vào cửa rồi, mới đột nhiên vươn tay. Nếu như không phải hai người phản ứng nhanh, ngực các nàng đã bị hai cánh tay tráng kiện trực tiếp đụng vào. Nhìn nét cười cợt nơi khóe miệng hai gã vệ sĩ, mập mạp đi nhanh tới. "Xảy ra chuyện gì?" Một người đàn ông tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt kiêu ngạo, mang theo một nét đẹp trung tính đi ra cửa Vanarni. Nam tử đầu trọc nói hai câu bên tai hắn, người đàn ông trung niên lạnh như băng gật đầu, nói với Helen và Mỹ Đóa: "Xin lỗi, hai vị tiểu thư, nơi này đã bị tiểu thư của chúng ta đặt bao hết. Làm phiền hai vị đi nơi khác." Nói xong, người đàn ông trung niên quan sát Helen và Mỹ Đóa một chút, lại liếc mắt nhìn mập mạp đang đi tới, cẩn thận xoay người thấp giọng nói một câu với nam tử đầu trọc. Hai người phát ra một tràng cười hài hước. Cười xong, người đàn ông trung niên lại liếc mắt nhìn Helen và Mỹ Đóa, tao nhã lễ phép gật đầu, xoay người đi vào trong cửa hàng độc quyền. Khuông mặt Helen và Mỹ Đóa thoáng cái đỏ rực. Giọng nói của người đàn ông trung niên mang khẩu âm Phỉ Dương này tuy rằng thấp, thế nhưng các nàng lại vừa vặn có thể nghe thấy. "Đoán chừng là dân chạy nạn không biết từ nước nào chạy tới Trenock, có hai ba đồng tiền, nắng hun váng đầu rồi. Khiến các nàng rời đi, đừng đứng trước cửa, nơi này không phải chỗ các nàng có thể tới." Một màn ngắn ngủi trước cửa đã thu hút sự chú ý của các khác hàng khác trong thương trường yên tĩnh. Thấy ba thanh niên nam nữ quần áo bình thường, bị sáu gã vệ sĩ thân hình cao to rắn chắc, cánh tay to như bắp đùi người thường ngăn trước cửa Vanarni, mọi người đều liếc nhìn nhau trao đổi một ánh mắt thương hại. Thế giới này, không phải có tiền là có thể có tất cả. So với tiền tài, lợi hại hơn còn có quyền thế. Dù cho hai cô gái này cùng với cái tên mập mạp vào thương trường còn mang kính mắt bên cạnh hai nàng có dũng khí đi tới cửa hàng độc quyền Vanarni với giá mỗi bộ quần áo thấp nhất mấy chục nghìn, cao nhất mấy trăm nghìn Phỉ Nguyên, thế nhưng đối mặt với người có thể đặt bao hết Vanarni, chút dũng khí này của họ, sợ rằng đã không còn sót lại chút nào. Huống hồ, xem quần áo trên người họ, sợ rằng cộng lại cũng không đắt bằng quần áo trên thân một tên vệ sĩ trên bậc cửa. Thế giới này, nhân loại có đầy đủ tu dưỡng và lễ tiết. Bất quá, ẩn dưới tất cả vẻ ngoài nho nhã lễ độ đó, lại vẫn là pháp tắc cá lớn nuốt cá bé di truyền lại từ thời đại dã man nguyên thủy. Người đàn ông trung niên kia tuy rằng biểu hiện ra rất có lễ phép, thế nhưng, hắn và hộ vệ của hắn, lại hoàn mỹ thể hiện ra cái pháp tắc ẩn giấu dưới lớp gia văn minh kia. "Còn chuyện gì nữa không?" Nam tử đầu trọc tiến lên một bước, đưa tay, nói với đám người mập mạp: "Ba vị, xin lỗi, mời các ngươi rời khỏi." Thái độ của hắn rất ôn hòa, bất quả, vẻ mặt lại lạnh như băng, động tác trên tay cũng mang vẻ kiên quyết không thể nghi vấn. "Các ngươi chẳng lẽ còn bao hết cái lối đi này chắc?" Mập mạp thản nhiên nói. Helen và Mỹ Đóa một trái một phải lôi kéo mập mạp, tuy rằng tâm tình bị phá hư, bất quá, các nàng không muốn mập mạp gây sự ở chỗ này. Trong mắt các nàng, người khác đã đặt bao hết trước tức đã chiếm lý. Các nàng không biết, hai tên vệ sĩ giở trò khi ngăn cản hai người. Nghe được câu hỏi của mập mạp, vẻ mặt gã nam tử đầu trọc hơi cương lại, lập tức cười nói: "Nếu như tiểu thư của chúng ta nguyện ý, chúng ta thậm chí có thể bao hết toàn bộ thương trường. Ngươi sẽ không nguyện ý chúng ta làm như vậy, khiến cho những khách hàng khác trong thương trường gặp phiền toái đi?" "Ta không có vấn đề, các ngươi muốn bao chỗ nào cũng được." Mập mạp không để ý tới động tác giật góc áo của Helen và Mỹ Đoá, nhìn nam tử đầu trọc nói: "Để ta rời đi cũng được, thế nhưng, ngươi phải để hai tên trước cửa kia tới đây một chút." Nam tử đầu trọc sắc mặt trầm xuống, việc mờ ám của hai tên thủ hạ hắn, hắn tất nhiên nhìn rõ trong mắt. Bất quá, với tư cách vệ sĩ của vị tiểu thư tôn quý kia, bọn hắn đã ngang ngược quen rồi. Không ngờ gã mập mạp này lại muốn để thủ hạ của mình qua đây. "Ngươi muốn làm gì?" Nam tử đầu trọc ôm tay, liếc xéo mập mạp. Thái độ bắt đầu trở nên ác liệt. Khác hàng xung quanh nhận thấy được dị thường, đều nghỉ chân khẩn trương nhìn xanh bên này. Xa xa, có mấy nhân viên bảo an của thương trường cùng một vị nữ quản lý trung niên, khi nhìn thấy đoàn người tụ tập cũng liền chú ý, đi hướng phía bên này. "Không có gì." Mập mạp ngu ngơ cười: "Bọn hắn vừa làm sai một việc, ta khiến bọn hắn trả giá một chút mà thôi." -------*------- ----------oOo----------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang