[Dịch] Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 92 : Sứ quán

Người đăng: tntkxx

Ngày đăng: 21:38 28-03-2018

Dịch: Godthai Xe bay chạy vào trong sứ quán, sau khi cùng với các cơ sĩ Phỉ Quân cúi chào lẫn nhau, tiểu đội robot Trenock hộ tống liền xoay người rời đi. Sứ quán là tượng trưng cho sự mở rộng của chủ quyền quốc gia, tuy rằng là ở thủ đô Hán Kinh của Trenock, thế nhưng, nơi này lại thuộc về Leray. Chiếc xe bay màu đen lướt qua cánh cổng sứ quán trang trọng mà cổ kính. Ba trăm năm trước, khi Liên bang Leray giành độc lập, khu sứ quán này cũng đã tồn tại. Ba trăm năm sau, nơi đây vẫn như cũ là dáng vẻ của thuở ban đầu. Bên cổng là hai khối trụ đá vuông màu nâu. Ở mặt chính diện của trụ đá bên phải, phía trên được khảm một chiếc biển kim loại màu trắng bạc. Trên chiếc biển là một hàng chữ nhỏ màu đỏ. Mặc dù trải qua mưa gió, thế nhưng dòng chữ nhỏ "Liên bang Leray" ở chính giữa vẫn bắt mắt như trước. Xe bay giảm tốc độ. "Dừng xe!" Mập mạp vỗ vỗ vào thùng xe, lớn tiếng nói. Tài xế liền dừng xe. Khu vườn trong sứ quán, sắc xanh tràn đầy. Đi vòng qua theo lối đi nhỏ, bắt gặp chính là tòa nhà chính màu trắng của sứ quán. Có điều, xe bay hiển nhiên là không thể qua được, ngay ở bên cạnh vườn hoa và bãi cỏ ở hai bên lối đi, hàng trăm nhân viên Trenock đang yên lẳng dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chăm chú vào xe bay. Thượng tướng Bernardote đang đứng yên ở trước tòa nhà, cách xa đoàn người. Mập mạp xuống xe, chỉnh đốn lại trang phục một cách vô thức. Vừa nhìn thấy mập mạp, đoàn người bốn phía nhất thời vang lên một tràng vỗ tay. Mấy thiếu nữ vui mừng nhất còn thét lên và nhảy cẫng lên, mau chóng chạy tới tranh nhau ôm lấy mập mạp. "Chào mừng trở về nhà." Người thứ nhất ôm lấy mập mạp chính là một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa. Trên khuôn mặt thanh tú của nàng đang tràn đầy sự hưng phấn, ánh mắt hoàn toàn là vui sướng. Nàng vừa cười vừa kêu lên một cách vui vẻ. Nàng xông tới nhanh nhất, hầu như là chui đầu vào trong lòng mập mạp, khiến cho các đồng bạn phía sau nàng liền tức giận đến giậm chân. Trong tiếng nói cười và tiếng kêu thét, thiếu nữ tóc đuôi ngựa bị đẩy ra, lại có một thiếu nữ khác ngay lập tức len vào chỗ trống của nàng. Các thiếu nữ trời sinh có quyền ưu tiên. Các nàng hoặc là ngượng ngùng ôm một chút rồi tránh nhanh ra giống như một chú nai con, hoặc là lớn mật ôm lấy cổ mập mạp rồi hôn một cái, hoặc cũng có người ôm lấy mập mạp, dán mặt vào ngực hắn, mặc cho đồng bạn bên cạnh kéo túm cấu véo, chỉ cười hi hi ha ha mà mãi không buông ra. Ánh nắng sáng lạn, đoàn người di động phía sau các thiếu nữ đang ríu ra ríu rít. Chào mừng trở về nhà. Bốn chữ vô cùng đơn giản này giống như một dòng nước nóng chảy khắp toàn thân mập mạp. Có việc gì có thể hạnh phúc hơn được giờ phút này?! Mập mạp không tự chủ được mà đi theo đoàn người, tươi cười ôm lấy từng khuôn mặt chào đón sáng lạn. Khi những người đàn ông ôm ghì vỗ vai nhau, sự thân thiết hiển lộ, đồng thời cũng truyền tới một sự kiên định. Còn cái ôm của những người phụ nữ thì lại ôn nhu mà ấm áp, trong cái ôm nhẹ nhàng là một sự ấm áp không gì sánh được. Helen lẳng lặng đứng ở ngoài đoàn người, nhìn mập mạp bị mọi người vây quanh. Khuôn mặt mập mạp mang theo nét cười ngây ngô, có vẻ có chút luống cuống tay chân với đoàn người chào mừng. Trong tiếng cười và tiếng thét chói tai của các thiếu nữ, hắn trông thật là ngốc nghếch và đáng yêu. Hắn bị đoàn người ủn tới về phía trước, nghiêng mặt cho các thiếu nữ lớn mật kia hôn. Sau mỗi cái ôm, Helen phát hiện ra, mập mạp đang cười, thế nhưng trong viền mắt đã có một tầng nước mắt trong suốt. Giờ phút này, một sự vui sướng đến chua xót đã tập kích tâm tình của Helen. Trong số những người ở đây, có nhân viên công tác bình thường ở sứ quán, có nhân viên ngoại giao, có tùy viên quân sự, có đại sứ, cũng có không ít công dân Leray phổ thông lưu lạc từ tinh hệ trung ương Leray đến Trenock. Bọn họ có người đã mất đi gia viên ở trong chiến tranh, có người đã mất đi thân nhân, còn có không ít người phải trải qua đau khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng trước khi đến Trenock. Bi thương mà chiến tranh gây ra cho bọn họ, có lẽ cả cuộc đời cũng không thể nào xoa dịu được. Thế nhưng ít nhất là đến bây giờ, bọn họ chính là đang sung sướng. Trước mặt người anh hùng thuộc về mỗi người bọn họ, giờ khắc này chiến tranh phảng phất như chỉ còn lại có từng hồi thắng lợi, từng đợt vỗ tay hoan hô, từng hồi ức mừng quá hóa khóc. Mập mạp là thân nhân của mỗi người là bọn họ. Trong vòng vây của đoàn người, mập mạp đi tới trước mặt Bernardote. "Bên Trenock nói, muốn sắp xếp cho ngươi vào trường quân đội." Bernardote và mập mạp đứng đối mặt với nhau, một già một trẻ hai đời quân nhân Leray nhìn chăm chú vào nhau. " Ta nói, đã đến Hán Kinh thì làm sao mà lại không ở trên mảnh đất thuộc về Leray chúng ta." Một lúc lâu, Bernardote cười tiến lên một bước, cho mập mạp một cái ôm rắn chắc: "Chào mừng trở về!" ... Đi vào một tòa nhà ba tầng ở trong khu nhà ở đằng sau tòa nhà sứ quán, mập mạp kinh ngạc đánh giá căn nhà ở cổ kính trước mắt này. Tường ngoài màu xanh lam, mái hiên màu trắng, gạch ngói màu vàng sáng cùng với khung cửa sổ màu xanh lơ. Cả tòa nhà thấp thoáng trong bóng cây, u tĩnh thanh nhã. Tường vây hình cuộn sóng ở bốn phía, ngăn cách ra một khoảng sân độc lập. "Cũng không tồi chứ hả?" Bernardote cười sang sảng: "Đây là căn nhà tốt nhất ở sứ quán đấy, chủ yếu là yên tĩnh. Cách nơi ở của những người khác khá xa, không có quấy rầy." Vừa nói, Bernardote liếc mắt sang Helen, lại thấp giọng nói: "Ta nghĩ việc này rất là hệ trọng. Vạn nhất 'nội bộ mâu thuẫn', cũng không đến mức phá hư hình tượng của cậu." Mập mạp trợn mắt xem thường một cái, phẫn nộ nhìn Bernardote đang ha ha cười. Trong phòng không có ai. Không chỉ không có An Lôi vì có công việc quan trọng mà đi vắng, ngay cả Mỹ Đóa theo lý mà nói hẳn là không có việc gì mà cũng không thấy đâu. Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng nhè nhẹ trong nhà cùng với mùi nước hầm bay tới từ trong phòng bếp, khóe miệng mập mạp liền lộ ra một nụ cười. Hiển nhiên, tất cả đều là Mỹ Đóa làm. Nội bộ mâu thuẫn theo như lời Bernardote, mập mạp cũng không hề lo lắng. Vị nữ y tá như đóa hoa cúc dại này là một cô gái luôn luôn thanh tĩnh và tinh tế, là một người luôn thích đứng ở một nơi gần tới mức mà bàn tay có thể chạm đến thế nhưng lại không làm ảnh hưởng đến hắn, rồi yên lặng quan tâm tới hắn. Một cô gái như vậy sao lại có thể có tranh chấp và mâu thuẫn gì với những người khác? Trong từ điển của Mỹ Đóa, hai từ này có lẽ là không hề tồn tại. Hồi tưởng lại chuyện mình lái robot cải tiến mang theo nàng và Nya chạy trốn về Galypalan mấy năm trước, phảng phất như vừa xảy ra ngày hôm qua. Mình bắt cá, nàng róc vảy moi ruột, lúc ngủ thì nàng ở một bên đuổi ruồi muỗi. Về sau khi nàng bị điều về thủ đô, cách xa mình, nàng cũng vẫn luôn gọi điện mỗi ngày, khẩn thiết nhắc nhở về sinh hoạt của mình. Về sau nữa, nàng lại một thân một mình tới Mars tìm mình. Nếu như không phải may mắn, sợ rằng nữ y tá nhỏ này đã bị người ta bán đi. Luận tướng mạo, Mỹ Đóa không phải là cô gái đẹp nhất trong số các bạn gái của mình. Có điều, sự điềm tĩnh nhã nhặn, ôn nhu tinh tế của nàng đều khiến cho bất cứ người đàn ông nào phải mơ ước. Nếu như là thời bình, cô gái có làn da trắng nõn, hay xấu hổ và luôn lặng lẽ hi sinh vì người đàn ông của mình này càng khiến cho người ta muốn lấy về nhà hơn cả những đại minh tinh kia. Mập mạp hăng hái xem qua từng gian phòng, trong lòng hừng hực lửa nóng. Tuy rằng là tạm thời, thế nhưng ở đây đã có mùi vị của gia đình. Cuối cùng ngồi xuống trên ghế sô pha trong phòng khách, Helen pha hai tách cà phê đặt ở trước mặt mập mạp và Bernardote, rồi nhẹ nhàng đóng cửa. Bernardote nhấp một ngụm cà phê, bỏ tách xuống, giương mắt nói với mập mạp: "Tài liệu mà ta bảo Helen đưa cho cậu, đã nhìn qua chưa?" Mập mạp trầm mặc gật đầu. Trên giường bệnh, hắn đã nhìn qua tài liệu mà Helen đưa. Tài liệu thuyết minh về thế cục hiện nay tại tinh vực Atlantis còn lại của Liên bang Leray. Hiện tại khi chiến dịch Reske sắp tiến vào giai đoạn gay cấn, Tây Ước cũng đồng thời đẩy mạnh công kích vào tinh vực Trung Ương Leray. Nếu như nói trước còn có Russell ở phía sau kiềm chế, có Flavio liều mạng kháng cự, có Fischella ở bên cạnh lợi dụng, tinh vực Atlantis còn có thể bảo vệ cho điểm Bước nhảy mà nói, như vậy hiện tại Atlantis bất cứ lúc nào cũng có thể bị công phá. Nguyên nhân rất đơn giản. Trong khoảng thời gian khi mập mạp nằm ở trên giường bệnh, Fischella đã công nhiên đứng vào phe của Lý Phật, cũng đình chỉ tác chiến tại tinh vực Trung Ương Leray. Mâu thuẫn giữa Lý Phật và Hastings công khai hóa, cùng với việc Hastings tuyên bố địa vị của Phỉ Quân đồng thời công bố phương án phân phối robot đời thứ mười hai, đã khiến cho Fischella ý thức được đây là thời điểm y nên lựa chọn lập trường. Với quan hệ của y và Lý Phật, việc cân nhắc này căn bản không có kết quả thứ hai. Mấy ngày trước, Fischella đã tuyên bố, bởi vì cân nhắc về chiến lược, tập đoàn quân số 1 và số 2 của liên hợp quân viễn chinh Đông Nam của y sẽ lui về trấn giữ Gatralan. Đồng thời, xuất phát từ suy tính về chiến cuộc tại Tinh hà Carleston hiện nay, không bài trừ khả năng quân viễn chinh Đông Nam toàn diện rời khỏi chiến khu tinh vực Đông Nam, toàn quân về nước tác chiến. Đây là một đao đâm vào sau lưng! Một đao này đâm vừa chuẩn lại vừa hợp thời. Thậm chí có một bộ phận dân chúng và chính khách của Cộng hòa Phỉ Dương lớn tiếng hoan hô về quyết định đặt lợi ích của Phỉ Dương lên trên tất cả của Fischella. Sau khi Brodie làm chính biến và nương nhờ vào Tây Ước, điểm Bước nhảy bí mật của Leray tại tinh hệ Galileo đã không còn là bí mật gì. Tinh hệ Newton và tinh hệ Galileo giờ đây sẽ phải đối mặt với sự tấn công liên hợp của tập đoàn hạm đội số 5 Deseyker, hạm đội siêu cấp Ánh Nhật của Jaban, cùng với hạm đội với số lượng không ít của Sous. Đồng thời, cũng phải đối mặt với sự tấn công của đế quốc Deseyker từ phía tây. Nếu như lúc này đế quốc Binalter và Liên bang Naga lại ra tay mà nói, tinh vực Atlantis căn bản là không có hi vọng sinh tồn. Cho dù Russell dốc đến toàn lực thì cũng chỉ có thể kéo dài được nhất thời, không kéo được cả đời. Biện pháp duy nhất có thể giải cứu Flavio, đó là mau chóng kết thúc chiến dịch Reske, triệt để đánh tan chủ lực của Jaban và Sous do Mikami Yujin chỉ huy, khiến cho hai quốc gia này đánh tới đường cùng, ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có! " Tinh vực Atlantis không chống được bao lâu nữa rồi." Bernardote thở dài một tiếng nói: "Nếu như chiến dịch Reske không thể kết thúc nhanh, có lẽ chúng ta sẽ lại mất đi một vị tổng thống nữa." Mập mạp không nói gì, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà của phòng khách. Đèn treo thủy tinh với kiểu dáng đơn giản đang tản ra ánh sáng mềm nhẹ. Trong lúc ngẩn ngơ. Khuôn mặt của Hamilton và Flavio đang dần trùng lặp lại với nhau ở trong tia sáng đèn. -------*-------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang