[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 518 : Kim Ngọc Phi Diên

Người đăng: Hoaqin

Ngày đăng: 12:30 23-08-2019

Tiến vào tầm mắt đầu tiên, là một cặp tay sen thon dài, da quang thắng tuyết, làm sóng lòng cuộn trào. Hai cánh tay nàng không một tấc vải, yêu mị động lòng người —— vừa nhìn đã sinh ra ảo giác như vậy. Nhìn kỹ mới biết bộ phận trần trụi chỉ từ vai thơm đến giữa cánh tay, lộ ra một đoạn da thịt trơn mềm. Dưới đèn hoa sáng ngời của đêm giao thừa trong thính đường, cánh tay ngọc trần trụi lộ ra chất da kỳ giai, có thể nhìn thấy mạch máu xanh thẳm dưới da tuyết gần như trong suốt. Bao phủ trên cánh tay nàng, là hai mảnh che tay trắng như tuyết, không biết là chất liệu gì. Cánh tay nàng tinh tế, mảnh che lại bọc một lớp thật dày bên ngoài cánh tay. Cho dù là kim loại gì, đều có thể nhìn ra trọng lượng tuyệt không nhẹ, nhưng nàng vẫn hành động linh hoạt. Phàm là vung vẩy đồ vật nặng nề, ắt sẽ khó khống chế. Nhưng lúc nàng đong đưa hai tay, biên độ vung vẩy của cánh tay rất nhỏ, ngay cả dấu hiệu vận lực khống chế cũng không có, dường như không hề cảm thấy nặng nề. Làm người sinh ra ảo giác rằng thứ lồng trên cánh tay là vải bọc tuyết sa mỏng manh, không liên quan đến hai chữ giáp trụ. Bởi vì đeo mảnh che, không thể không cắt tay áo, mất đi vẻ đẹp nữ tử lồng tay. Thiết kế của bộ áo chú trọng ngắn gọn phóng khoáng. Chưởng môn thay mặt của Ngô Đồng Kim Vũ hiên tuyệt không phải nữ tử xinh xắn lanh lợi, từ bề ngoài thì đúng là như thế, nhưng tấm lưng lại mảnh đến không thể tưởng tượng nổi. Cổ nàng dài nhỏ, vai như đao gọt, có cảm giác xương xẩu. Vòng eo cũng như thế, từ vai đi xuống là một đường thẳng tắp ôn nhu, nhỏ hẹp thon dài. Nhưng so với đường eo nhỏ như miếng ngọc, càng làm người giật mình là độ phì nhiêu của bộ ngực. Nữ tử vai tước mảnh mai như vậy, lại luyện thần công ngoại môn từ ngoài vào trong, sự phát dục của bộ ngực thường bị ảnh hưởng, vốn không nên ngạo nhân như thế. Nhưng thân thể cực gầy của nàng, lại có vòng một vô cùng nổi bật. Người ngọc eo hẹp thân mỏng, trước ngực lại có một đôi tròn trịa to lớn. Khiến người vừa nhìn khó mà rời mắt. Ngũ quan của nàng cực đẹp, lại bị vẻ mặt nghiêm túc không có sức sống, hoặc là lạnh lùng như sương, gần như khô khan —— làm hỏng. Nhưng sau khi xem qua, trong lòng lại có cảm giác kinh diễm, không nhịn nổi muốn nhìn kỹ. Nàng này không có nhân khí, như một tòa băng điêu biết đi. Sự lạnh lùng tuyệt tục của nàng như hàn ngọc ngàn năm. Thỉnh thoảng trong mắt có phong mang, lại làm người liên tưởng đến sự sắc bén của lưỡi kiếm. Bị nàng quét qua, đột nhiên có cảm giác nguy hiểm như đối đầu kiếm lạnh. Đến lúc này, ánh mắt đã không thể tự động di chuyển khỏi nàng. Có lẽ nàng không phải nữ nhân đẹp nhất trên giang hồ, nhưng đặc chất băng lãnh và sắc bén làm người vừa thấy khó quên, khắc sâu ấn tượng. Trên giang hồ không ai hơn được. Hoàn hồn từ sự kinh ngạc với dung mạo, mới phát hiện nàng này rất cao. Đứng không đã cao hơn Lạc Tư Mệnh khoảng tấc, miễn cưỡng ngang hàng với Lạc Diễm có thân hình cao lớn. Nhưng thắt lưng lại ở trên hắn, thấy rõ toàn bộ chiều cao nhờ một đôi chân dài. Nàng mặc một bộ váy, nhưng vì hai tay có giáp trụ, không thể không bỏ tay áo. Vì phối hợp phong cách thanh lương giản tiện, từ ban đầu đã không cân nhắc đến làn váy nặng nề. Váy của Ngọc Phi Diên được thiết kế kỳ diệu, dưới váy không cần mặc quần, chỉ dùng tất lưới bao phủ một đoạn trên giày, bắp đùi trần trụi như ẩn như hiện. Ngô Đồng Kim Vũ hiên toàn là nữ tử, thợ may xuất sắc nhiều vô số kể, bèn thiết kế bộ chiến bào vô cùng khiếp người này cho chưởng môn thay mặt. Hai chân của Ngọc Phi Diên cực kỳ thon dài. Nàng vốn thiên phú dị bẩm, độc át quần thư, từ nhỏ đã có vóc người cao nhất. Mười ba tuổi đã vượt qua sư tôn, mười lăm tuổi đã là vô địch thủ trong Ngô Đồng Kim Vũ hiên. Mà đôi chân dài này càng là như vậy, non mềm trơn bóng, phía dưới bắp đùi tròn trịa trắng nõn là ngọc lạc thon dài, như báo tuyết đứng ngạo nghễ. Bắp chân thẳng tắp dài nhỏ, một nửa bắp chân trong tất lưới tạo thành đường cong lúc hành tẩu, có cảm giác bền bỉ gần như kiên cường, giống nai trắng bay đạp. Chỉ lấy tỉ lệ mà nói, chiều dài đôi chân của nàng là quần phương chi quan, không người có thể so. Nếu cộng thêm các loại đặc điểm như màu sắc tuyết trắng, da mềm vân vân, nói một tiếng vô địch Giang Nam cũng không khoa trương. Nghe nói nhị nữ Hồng Trang công chúa của hoàng thượng cũng là nữ hiệp có hai chân thon dài, nhưng trên xếp hạng chân ngọc của Phấn Hồng giám, còn thua chưởng môn thay mặt của Ngô Đồng Kim Vũ hiên một đoạn. Chân ngọc thon dài bước ra, trọng tâm biến hóa lúc hành tẩu, mỗi một biến hóa của cơ bắp đều có mỹ cảm kéo căng cơ học —— không chỉ là đường cong thon dài uyển chuyển, da thịt trơn nhẵn trắng như tuyết. Dường như không cần nhìn dung mạo nàng, chỉ đôi chân dài này đã có câu hồn nhiếp phách chi năng. Nữ tử đi từ xa đến gần, đạp cho sàn nhà vang lộc cộc, mang theo quy luật huyền ảo nào đó. Không ngờ tiếng bước chân là tiếng kim loại đạp lên sàn nhà. Nhìn kỹ mới biết, thì ra đôi giày trắng hào khí bừng bừng nàng đi không phải da thuộc, mà giống như giáp tay của nàng, là kim loại có màu sắc chất liệu tương tự. Đôi ‘Phi Diên Bạch Túc’ này đại đại hữu danh trên giang hồ, chính là giày chiến của Ngọc đại chưởng môn. Mỗi bước nàng hạ xuống đều cực kỳ nặng nề, cho dù cặp chân dài kia đẹp đến ngạt thở, đáy lòng lại không khỏi nghĩ đến hai chữ ‘Chinh chiến’. Nội kình cương mãnh khiến một đóa hoa mai nện ra hố to, không tạo ra cảm giác xung kích mãnh liệt bằng nàng. Tạp âm cả phòng biến mất, chỉ còn cảnh tượng hơi hoang đường và sự yên tĩnh cũng hơi hoang đường. “Ngọc Phi Diên bái thượng.” Một câu lạnh nhạt, lại làm cả phòng nghe thấy. Dị khúc đồng công với một tiếng quát vang xuyên thấu ồn ào vừa nãy. Một câu ‘Mời dừng tay’ của Ngọc Phi Diên phát ra trong loạn chiến, tiếng nói không bao trùm, mà có đặc chất dễ dàng xuyên thấu âm thanh của người khác, vào trong tai mỗi người. Một tiếng này phát ra lúc yên tĩnh, càng lộ rõ kỳ hiệu. Âm thanh của nàng xuyên qua yên tĩnh, lạnh nhạt tới tai là dừng, không có tiếng vang. Cảm giác này vô cùng thần kỳ, nhưng cũng biết đây là thần công Huyền môn, không phải do âm thanh của nàng. Lạc Diễm lão luyện thành thục, chính là người đầu tiên khôi phục lại từ kinh ngạc. Hắn đè Viêm Hoàng xuống, mũi kiếm chỉ xéo mặt đất, bày ra tư thế nghênh đón công kích từ các phương. “Lão phu ra mắt Ngọc đại chưởng môn. Tối nay Lạc gia ta tổ chức dạ yến trên Quy Tàng đảo, ngoại tân không ở trấn Tàm Hồ thì ở khách đảo.” Lạc Diễm liếc Lạc Tư Mệnh, lạnh nhạt nói: “Không biết Ngọc đại chưởng môn đột nhiên giá lâm Quy Tàng đảo ta, vì chuyện gì?” Lạc Tư Mệnh tuy được Ngọc Phi Diên giải vây, nhưng cũng cảm thấy không hiểu ra sao. Lần trước hắn bái kiến vị chưởng môn thay mặt này, trở ngại nam nữ cách biệt, cũng không đi vào tiểu viện của chúng nữ hiệp Ngô Đồng Kim Vũ hiên. Quả thật không biết vì sao Ngọc Phi Diên đột nhiên hiện thân Quy Tàng đảo. “Ngọc đại chưởng môn, mấy ngày không gặp, xin hỏi có mạnh khỏe không?” Ngọc Phi Diên nhíu mày nói: “Không biết bây giờ ai là chủ sự của Quy Tàng đảo? Bản tọa không quen trò chuyện với hai người một lúc.” Trong lời nói có chút trách cứ, tuy nàng không mời mà tới, lại trách đối phương không biết lễ phép. Nếu là dĩ vãng, Lạc Tư Mệnh sẽ khó trả lời. Bây giờ bị nhị thúc đả kích, bèn chắp tay nói: “Xưa nay Quy Tàng đảo do đương chủ Lạc gia chủ sự, Ngọc đại chưởng môn có lời thì nói với tại hạ đi.” “Hừ! Ngươi chỉ là trang chủ đại diện, nào có tư cách đại biểu toàn bộ Lạc gia! Lạc Tư Đỉnh ta không phục đầu tiên!” Lạc Tư Mệnh bình tĩnh nói: “Ngươi đã không phục, không bằng cứ ra tay! Nếu ta không thể chế ngự ngươi trong 100 chiêu, mặc ngươi xử lý, thế nào?” Lạc Tư Mệnh cũng bị đám người Lạc Diễm kích phát chân hỏa, thái độ càng thêm cứng rắn. Lạc Tư Đỉnh thấy đường đệ ôn hòa xưa nay nổi giận, nghiêm nghị sinh uy, vậy mà hơi sợ hãi. Nhưng tự hỏi võ công hai người chỉ sàn sàn nhau, muốn tiến lên ứng chiến, lại bị một đại thủ kéo lại, vừa nhìn chính là phụ thân mình. Lạc Diễm vừa giao thủ với Lạc Tư Mệnh, biết nội tình võ công của Lạc Tư Mệnh. Nếu mình đánh nhau với hắn, trong trăm chiêu bất phân thắng bại, 200 chiêu dần dần chiếm thượng phong, cần đấu đến ngoài 300 chiêu, mới có thể chiến thắng nhờ ưu thế nội công hùng mạnh. Võ công của con trai mình, bản thân rõ ràng nhất, ngay cả dưới tay mình cũng không được 50 chiêu. Quyết đấu với Lạc Tư Mệnh, sợ rằng 100 chiêu vẫn là khuếch đại. Có lẽ ngoại trừ mình, võ công cao nhất nơi đây chính là giai nhân thanh diễm trước mắt. Mấy ngày trước đây, Lạc Tư Mệnh đi thu xếp đám người Ngô Đồng Kim Vũ hiên, hôm nay nàng tới cửa, thái độ hết sức rõ ràng. “Thì ra có cường viện, thảo nào dám nói số lượng trăm chiêu. Đêm giao thừa, Quy Tàng đảo ta có ngoại nhân sao? Lạc Tư Mệnh, ngươi không tuân thủ gia quy.” Lạc Tư Mệnh vốn đợi giải thích, lại thấy đệ tử Chú Luyện phòng mang binh cười lạnh, mà đệ tử Kiếm phòng bị tập kích bất ngờ không kịp chuẩn bị, hầu như đều thụ thương. Không khỏi nói: “Lịch đại Lạc gia ta, đừng nói giao thừa, lúc nào có con em nhà mình động võ hàng loạt, can qua tương hướng? Tư Mệnh nông cạn, muốn thỉnh giáo nhị thúc.” “Ngươi đừng cho rằng có người giúp đỡ thì may mắn thoát nạn. Hôm nay ngươi không giao Tư Mệnh Quân ra, lão phu tuyệt không dừng lại.” Lời này đã làm rõ là muốn cướp đoạt vị trí trang chủ. Lạc Tư Mệnh quát: “Lạc Diễm! Ngươi muốn làm phản sao!” Lạc Diễm cười lạnh không đáp, lại nói với Ngọc Phi Diên: “Ngọc đại chưởng môn hàng yêu phục ma, Giang Nam vô địch. Xưa nay nơi nào có yêu tà thì đi nơi đó. Hôm nay tâm tình tốt, thừa dịp ngày hội giao thừa, muốn tới diệt lão ma đầu ta?” Ngô Đồng Kim Vũ hiên xuất từ Phật môn, xưa nay lấy ‘Diệt ma’ làm mục đích tu hành. Hai chữ kim cương trong Kim Cương Ngưng Vũ thần công, vốn xuất từ Kim Cương Phục Ma của Phật gia. Năm đó Tử Luyện Hoàng Hôn —— Tử Ngô Đồng giận xông hắc thủy Bắc Cương, giết đến thây nằm đầy rẫy, máu khắp sơn dã, chính vì tu hành diệt ma. Về sau, trận chiến này truyền vang thiên hạ, danh tiếng của Tử chưởng môn chấn nhiếp quần ma, đạo chích bái phục. Bởi vậy đệ tử của Ngô Đồng Kim Vũ hiên nổi danh hiếu chiến thiện chiến, nếu có ngày gặp nhau giang hồ, đó là thượng thiên không phù hộ —— vận suy hàng lâm. Bởi vì chỗ đám nữ tử tuổi xuân này xuất hiện, tất có kịch chiến theo đuôi. Theo lệ cũ, trước khi áp tiêu, các lão tiêu sư của Hàng Châu phải lên Cổ Nguyệt tàng am ngoài Ngô Đồng Kim Vũ hiên mười dặm lễ bái một phen. Thỉnh Phật cầu nguyện là chuyện thường, chủ yếu là hỏi thăm vị trí gần đây của các nữ hiệp Ngô Đồng Kim Vũ hiên. Nếu biết chỗ của các nàng, nhất định đường vòng mà đi, có thể bảo đảm không lo. Chính là kinh nghiệm bảo mệnh của các lão đạo lão điểu, không biết làm bao nhiêu người mới sùng bái. Dường như Ngọc Phi Diên không hiểu vì sao Lạc Diễm nói lời này, ôm quyền nói: “Lạc nhị hiệp nói gì thế. Ngài là anh hùng tiền bối, không phải yêu ma ngoại đạo. Xưa nay bản tọa không động thủ với người trong chính đạo, tối nay há có thể ngoại lệ?” Lời này lẽ thẳng khí hùng, lại có sự khảng khái vênh váo hung hăng. Lạc Diễm vô cùng khó chịu. Hắn là nhân vật tiền bối, xưa nay được người tôn trọng. Địa vị trong Chú Luyện phòng và trong Lạc gia cực cao, ngay cả Lạc Tư Mệnh cũng tất cung tất kính. Xưa nay là hắn vênh mặt sai khiến người ngoài, mặt lạnh tương đối, nào có tiểu bối dám làm càn trước mặt hắn. Nhưng nữ tử trước mắt lại khác. Những năm gần đây, nàng này nam chinh bắc chiến trên giang hồ, thanh danh như sấm bên tai, đuổi gần sát sư phụ nàng. Nhưng nghĩ đến năm nay nàng mới 25 xuân xanh, thành danh còn sớm hơn sư phụ. Nếu sớm hơn mấy năm, võ lâm phương bắc còn có một nữ tử xưng là ‘Ma Nữ’ đối đầu nàng, hai người tranh hùng với nhau, không ai nhường ai. Mấy năm nay Ma Nữ mai danh ẩn tích, rất ít nghe nói đi lại trên giang hồ. Nhân vật anh thư trong nữ tử, do nàng độc chiếm vị trí đầu. Nàng đã thiên vị Lạc Tư Mệnh, đại sự tối nay sẽ có thêm không ít trở ngại. Nhưng muốn tìm được cơ hội tốt thứ hai —— đệ tử Kiếm phòng không đầy đủ, Lạc Tư Mệnh không thể điều nhiệm binh mã —— lại cực kỳ khó. Lạc Diễm suy nghĩ liên tục, quát: “Ngọc đại chưởng môn quyết tâm xen vào nhàn sự của Lạc gia ta, không lộ một tay thần công sao có thể phục chúng!” Cứng đối cứng với môn nhân Ngô Đồng Kim Vũ hiên, hơn nữa còn là đại đệ tử đích truyền của Tử Ngô Đồng, tuyệt không phải một lựa chọn sáng suốt. Nhưng Lạc Diễm không phải người thường. Kim Cương Ngưng Vũ thần công chính là tuyệt học Cương giới đương thời, Liệt Dương Can Đảm Lục của hắn cũng là kỳ công Dương giới, xưa nay liều mạng là chiến lược hắn am hiểu nhất. Lập tức hai chân không khép không mở, dồn khí đan điền, đột nhiên đẩy tay! Không khí như bị châm ngòi nổ, rầm một tiếng ánh lửa nổi lên bốn phía, không trung chợt hiện liệt hỏa lao về phía Ngọc Phi Diên. Không khí bên trong bị đốt sạch, còn lại một vùng chân không. Trước chưởng của Lạc Diễm như có một con hỏa long, chỗ nóng bỏng đáng sợ nhất lại là chân kình mà chưởng lực ngưng tụ thành trong lòng bàn tay hắn. Ngọc Phi Diên không biết vì sao Lạc Diễm đột nhiên động thủ, nhưng đối phương đã xuất thủ, nàng cũng vô ý thức đánh ra một chưởng, thường thường không có gì lạ, chỉ là đẩy ra một chưởng. Lạc Tư Mệnh không khỏi sốt ruột: “Sao không có dấu hiệu ‘Mưa gió sắp tới’?” Ngạo Tuyết sững sờ, hỏi: “Mưa gió sắp tới?” ‘Mưa gió sắp tới’ chính là biểu tượng khi Kim Cương Thần Lực sắp xuất thủ. Một khi vận Kim Cương Thần Lực, sẽ sinh ra ảnh hưởng với cảnh vật xung quanh. Luồng khí xoáy có thể sinh ra hấp lực kinh người, còn có cảm giác ngột ngạt cường đại —— không cần xuất thủ đã ép nát suy nghĩ trong lòng địch nhân, có thể nói là hai biển hiệu của Kim Cương Thần Lực. Đồng thời cũng là dấu hiệu môn hạ đệ tử luyện thành Kim Cương Thần Lực. Xưa nay ngoại giới dùng thứ này để phán đoán đệ tử Ngô Đồng Kim Vũ hiên có vận Kim Cương Thần Lực hay không, để biết có chạy trốn hay không. Nhưng một chưởng của Ngọc Phi Diên không hề có dấu hiệu ‘Mưa gió sắp tới’. Có lẽ chỉ là một cú đẩy bình thường, đón một chưởng bảy thành công lực của Lạc Diễm. Rầm một tiếng, bàn tay thon dài như bạch ngọc đụng vào bàn tay của Lạc Diễm, bàn tay trơn nhẵn không giống người luyện võ. Chưởng lực như hỏa long sẽ đốt mỹ nhân trước mắt thành than cốc, là phỏng đoán của đa số người. Nhưng Lạc Diễm lại không thể vào nửa tấc. Khi bàn tay hai người đụng vào nhau, kình lực như liệt hỏa bị kình phong thổi ra, không thể lấn người. Dường như trên thân Ngọc Phi Diên có vật nặng vạn cân, một cú đẩy tay có uy lực tuyệt đại của Lạc Diễm như đâm vào vách đá, chỉ tới nửa đường lập tức đoạn tuyệt, không thể đi vào sâu hơn. Lạc Diễm vã mồ hôi trán. —— Nội lực của ny tử này thật hùng hồn! Không, nàng còn trẻ tuổi, công lực há có thể thâm hậu như lão phu, đây...... Là Kim Cương Thần Lực! Ngọc Phi Diên tùy tiện đánh ra một chưởng, vậy mà ẩn chứa Kim Cương Thần Lực cao thâm nhất của Ngô Đồng Kim Vũ hiên. Thảo nào bất kể Lạc Diễm phát lực bao nhiêu, vẫn không chiếm được tiện nghi. Ngọc Phi Diên cau mày nói: “Tiếp tục đánh, tất phải thụ thương. Lạc nhị hiệp cẩn thận.” Một tiếng quát vang, lực đạo trong lòng bàn tay chợt lượn vòng, xoáy chưởng lực của Lạc Diễm ra ngoài, màn đấu sức nơi bàn tay hai người lập tức tan rã. Trong nháy mắt này, tuy bàn tay của hai người vẫn tiếp xúc với nhau, ở giữa lại không còn kình lực. Tiếp theo Lạc Diễm chỉ thấy một lực lượng mạnh mẽ nhấc mình lên, lập tức chân đứng không vững, thân thể như bị gió lớn cuốn bay. Hắn vội vàng lộn mèo về phía sau, trở mình hóa giải lực đạo hướng lên này. Ai biết cương lực này xuất hiện không mãnh liệt, nhưng như vô cùng vô tận, một cái lộn mèo của Lạc Diễm càng lộn càng cao, gần như sắp phá nóc nhà mà đi. Nếu bị ny tử này ném ra khỏi phòng thì không phải né tránh tá lực, mà là bị người đánh bay. Lão phu làm gì còn thể diện, làm sao ép người giao ra Tư Mệnh Quân được! Lạc Diễm cực kỳ sĩ diện, nào chịu thua thiệt. Lập tức vận lực chống đỡ, nhưng không hạ xuống ngay. Thân thể cao lớn được hai lực đạo giúp đỡ, vậy mà ngừng giữa không trung, sau đó mới chậm rãi rơi xuống. Người Lạc gia phía dưới lập tức lớn tiếng khen hay. Lạc Diễm nghe được chỉ thấy phức tạp. Lạc Diễm đương nhiên biết tin đồn mỗi khi phát ra Kim Cương Thần Lực, hơn nữa cũng từng thấy tận mắt. Nhưng ấn tượng chỉ dừng ở công này bá đạo tuyệt luân, chạm vào chết ngay. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có người vận dụng Kim Cương Thần Lực xảo diệu như thế. Yếu quyết của Kim Cương Ngưng Vũ thần công không chỉ là Kim Cương Thần Lực ngăn cản bễ nghễ, uy mãnh bá đạo. Muốn triệt để nắm chắc môn thần công này, yếu quyết vẫn còn hai chữ ‘Ngưng vũ’. Ngưng Vũ quyết chính là pháp môn khống chế Kim Cương Thần Lực. Yếu nghĩa là tĩnh mịch tinh vi, cực chú trọng thiên phú. Dù là bản nhân Tử Ngô Đồng, bắt đầu tu luyện từ tuổi xuân, cũng phải đến bốn mươi tuổi mới có thể khống chế như ý. Sau khi đến như ý chi cảnh, mỗi một chiêu đều là Kim Cương Thần Lực, quả là phản đối giả lui tránh, người nghe sợ hãi. Công này lấy Kim Cương Thần Lực làm cơ sở, nếu hỏa hầu Kim Cương Thần Lực không đến, cũng không thể tu luyện. Nhưng bản thân Kim Cương Thần Lực tu hành không dễ, tính cách Tử Ngô Đồng cao ngạo, đệ tử vừa mắt lại không nhiều. Bởi vậy trong đệ tử đời này, chỉ có một mình Ngọc Phi Diên bắt đầu tu hành. Diệu dụng của Ngưng Vũ quyết khiến nàng phát huy uy lực của Kim Cương Thần Lực đến cực hạn, có thể vận dụng cả nhu nhược và kiên cường, cực nhanh và chậm chạp. Vừa rồi chẳng qua là thử nghiệm dao mổ trâu, Lạc Diễm chỉ có thể không công mà lui. Lạc Diễm ngưng thần xuất thủ, thanh thế doạ người, lại bị đối phương hời hợt đánh lui. Nếu muốn lấy tính mệnh hắn, phát thêm một lần Kim Cương Thần Lực, hắn đâu còn mạng? Võ công hai người lập tức phân cao thấp! Lạc Diễm vững vàng rơi xuống đất, mặt như giấy vàng, không thể không vận công điều tức trì trệ trong kinh mạch. Vừa rồi hắn bị một chưởng của Ngọc Phi Diên nhấc lên, lực xuyên qua kinh mạch rất khó chịu, rơi xuống đất vẫn không thể mở miệng nói chuyện, đừng nói đến động thủ. Không ngờ một chưởng đã thua trận.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang