[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 516 : Chí Tôn chi khí

Người đăng: Hoaqin

Ngày đăng: 11:08 21-08-2019

Trên giang hồ đương thời có nhiều bảng xếp hạng binh khí, khó mà cho ra một bài vị chuẩn xác. Về bài vị của binh khí trong lòng người giang hồ, đa số lấy << Long Uyên Hiên Viên Sách >> mà Hắc Bạch giám dốc lòng điều tra, thu thập, phổ biến và được đám võ giả đương thời tán đồng —— làm chuẩn. Trong << Long Uyên Hiên Viên Sách >> có xếp hạng của các loại binh khí hành tẩu trên giang hồ, bao quát đao thương kiếm kích cổ kim trong ngoài, phạm vi cực lớn. Thú vị nhất là Long Uyên Hiên Viên Sách xếp hạng cả chủ nhân vũ khí. Hai thứ gộp lại, tránh cho bài vị không thực tế như thập đại danh kiếm thời cổ đại chiếm đầu bảng. Chỉ nói Hắc Bạch giám, ngoại trừ Long Uyên Hiên Viên Sách, bọn hắn còn có nhiều loại xếp hạng như Danh Khí bảng, Lợi Khí bảng, Cổ Khí bảng. Nhưng nếu chỉ luận binh khí vũ khí, danh khí hàng đầu hiện nay tuyệt sẽ không vượt quá bảy chuôi kỳ binh được gọi là Khai Thiên Thất Nhận. Từ ban đầu, bảy chuôi vũ khí này đã là kỳ binh cái thế. Sau này lại trải qua chiến loạn, chiến đấu kịch liệt trong thời kỳ thái tổ khai quốc. Cuối cùng trổ hết tài năng, thành tựu danh khí tuyệt đại. Bây giờ, tin đồn về bảy chuôi kỳ binh này không còn xuất hiện trên giang hồ. Đều bởi vì danh khí của Khai Thiên Thất Nhận thật sự quá lớn, mang ngọc có tội, bất kể người sở hữu là ai, luôn có hạng giá áo túi cơm ngấp nghé thần phong. Hơn nữa giang hồ có bao nhiêu người háo danh, chiếm được thần binh lợi khí như thế, chẳng phải con đường thành danh nhanh nhất sao? Bởi vậy dù đã qua trăm năm từ ngày thái tổ hoàng đế ban thưởng danh tự Khai Thiên Thất Nhận, chuyện tìm kiếm bảy chuôi binh khí này chưa bao giờ đình chỉ. Nhưng không phải tất cả Khai Thiên Thất Nhận đều không rõ tung tích, người trong giang hồ đều biết tung tích của ít nhất ba thanh. Nhưng chủ nhân của ba thanh này, lại có thanh danh và thực lực để ngăn trở quần hào giang hồ. Món đầu tiên —— Bình Thiên nhận Kim Ô Phệ Nguyệt, chính là chí bảo truyền thế của Kim Ngân tông. Mọi người đều biết, Kim Ngân tông phú khả địch quốc. Bất kể ai trộm được Bình Thiên nhận, bọn hắn đều có bản lĩnh làm người này không thể buôn bán cả đời. Huống chi môn nhân Kim Ngân tông thông minh lanh lợi, khí lượng nhỏ hẹp. Nếu đắc tội bọn hắn, trả thù phải thảm gấp mười. Nhà nào cũng không thích chọc đám quỷ keo kiệt này. Thứ hai —— Thiên Đao. Đó là bội binh của Thiên Đao lão nhân —— đao khách đệ nhất thiên hạ. Nghe nói đao pháp của người này cử thế vô địch, khó kiếm địch thủ, cho nên đi hải ngoại tìm kiếm đối thủ. Coi như hắn ở Trung Nguyên, chỉ riêng hai chữ Thiên Đao, đủ để bao nhiêu kiêu hùng hắc đạo nghe ngóng rồi chuồn. Món thứ ba thì người người đều biết, nằm trong Quy Tàng đảo ở Thái Hồ, chính là gia truyền chi bảo của Lạc Kiếm sơn trang, danh xưng Chí Tôn Chi Khí. Không nói chuyện khác, chỉ riêng bốn chữ Lạc Kiếm sơn trang, đã ngăn trở một nửa người trong giang hồ. Võ giả nào không muốn cầm một thanh vũ khí Lạc Kiếm sơn trang sản xuất? Dù thật sự hạ quyết tâm, có ý cướp đoạt, cũng phải xem mình có bản lãnh —— địch nổi Bạch Vương thất quan tự thu thuế má, nuôi quân bán mạng —— hay không. Chí Tôn chi khí này chia làm hai bộ âm dương, Tư Mệnh Quân và Viêm Hoàng. Hai thanh vốn là một đôi bảo kiếm, cũng là binh khí thành đôi duy nhất trong Khai Thiên Thất Nhận. Hai thanh kỳ kiếm này đại biểu đỉnh phong trong sự nghiệp rèn đúc của Lạc Kiếm sơn trang. Chính là thần binh mà Lạc gia chi tổ sử dụng lúc mở cơ nghiệp. Sau này lập tổ chế, chỉ đương chủ Lạc gia mới có tư cách cầm cả hai thanh kiếm, xưng là Chí Tôn. Ngoài ra, chỉ Nhật Nguyệt cung phụng của Lạc Kiếm sơn trang được chấp chưởng —— Kiếm phòng chi chủ có thể nắm giữ Tư Mệnh Quân, Chú Luyện phòng chi chủ có thể cầm Viêm Hoàng, bảo vệ gia viên Lạc gia. Đến khi anh chủ xuất hiện mới thôi. Thương hải tang điền, vạn vật thay đổi, bản thân sơ tổ Lạc gia cũng không ngờ, hôm nay lại xuất hiện một màn Tư Mệnh Quân đối đầu Viêm Hoàng. Vì ngăn cản trong nhà sinh biến, Lạc Tư Mệnh xuất kiếm ngăn cản Ngạo Tuyết động thủ với đường huynh. Bội kiếm của hắn trông không hề thu hút, ra khỏi vỏ mới biết là bảo nhận kinh thế. Thanh phong ba thước ra khỏi vỏ, một đường u hoa lập tức xuất hiện, kéo theo từng tia hàn khí, kiếm phong lại có xu thế đóng băng. Giống như băng trôi thác nước, hàn khí sâu nặng. Ngạo Tuyết và Lạc Tư Đỉnh lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, chia nhau thu chiêu lui về phía sau. Lạc Tư Mệnh vừa mới yên tâm, còn chưa kịp nói, kiếm thế mới ra đã bị một luồng lửa nóng phá vỡ. Chỉ thấy Lạc Diễm đối diện đang cầm một thanh kiếm bản rộng có lưỡi rất dài, phải hơn lưỡi kiếm bình thường một nửa. Toàn thân có màu đỏ thẫm, nhẹ nhàng vung vẩy, khí lưu xuất hiện tình trạng khúc xạ, nhiệt độ cải biến cực nhanh như hỏa diễm đang cháy. Mà thân kiếm lại không hề biến hóa, không biết sử dụng thép gì mà có dị trạng này. Chuôi Viêm Hoàng này không phải phàm nhận, chính là kỳ binh mà thuỷ tổ Lạc gia sưu tập thiên ngoại hỏa thạch, tốn mấy năm tìm tòi nghiên cứu mới rèn đúc ra. Người cầm Viêm Hoàng nhất định phải luyện nội lực Dương giới cao thâm, nếu không có ngự hỏa chi năng, chắc chắn bị nhiệt độ cao phản phệ. Lạc Diễm học tập rèn đúc và kiếm pháp với huynh trưởng từ nhỏ, chính là xuất thân đánh sắt. Hắn chịu đựng nhiệt độ cao từ nhỏ, nội lực âm ỷ hỏa kình. Sau này luyện << Liệt Dương Can Đảm Lục >> mà cung phụng chữ Nhật mới có tư cách tu tập, chưa đến ba mươi tuổi gần như tìm không ra đối thủ về hỏa kình trong Lạc gia, có thể nói gần đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất với Viêm Hoàng. Hắn không cần sử dụng kiếm chiêu, chỉ đâm ra một kiếm, hỏa kình có thể chế trụ hàn khí của Lạc Tư Mệnh. Nếu bàn về kiếm pháp tinh diệu, Lạc Tư Mệnh chấp chưởng Kiếm phòng, khổ luyện kiếm thuật nhiều năm, miễn cưỡng là đối thủ của Lạc Diễm. Nhưng Lạc Diễm chìm đắm Liệt Dương Can Đảm thần công mấy chục năm, nói về nội lực thì Lạc Tư Mệnh còn trẻ tuổi không thể sánh bằng. Lạc Diễm trừng mắt hổ, trong con ngươi như có sát cơ. “Từ khi có Lạc Kiếm sơn trang ta đến nay, Viêm Hoàng và Tư Mệnh Quân là một đôi cộng tác. Trăm năm trước được thái tổ hoàng đế phong làm Chí Tôn chi khí. Không ngờ hôm nay lại đánh nhau.” Lạc Tư Mệnh cung kính giữ bổn phận, trường kiếm vào vỏ, chắp tay nói: “Nhị thúc, Tư Mệnh tuyệt không dám so chiêu với ngài. Hôm nay giao thừa, nên hoà hợp êm thấm. Không ngờ đường huynh có chút hiểu lầm với Ngạo Tuyết, dưới tình thế cấp bách mới xuất kiếm, xin nhị thúc thứ lỗi.” Nhưng Lạc Diễm không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn trời, qua nửa ngày mới lạnh lùng nói. “Rút kiếm ra.” “Nhị thúc?” Lần này Lạc Diễm không nói gì nữa, vung ra một kiếm, vòng lửa cực kỳ mãnh liệt lan ra. Không ngờ là thần kỹ lăng không nhóm lửa! Lạc Tư Mệnh có thủ lễ hơn nữa, cũng không dám nói đùa với mạng, vận thân pháp né tránh, rút Tư Mệnh Quân làm thế thủ. “Lạc Tư Mệnh, ngươi thật sự trung hậu nhân nghĩa, hay là đại gian như trung, lão phu không muốn truy cứu nữa. Nói rõ ràng chút.” Lạc Diễm nhìn Lạc Tư Mệnh, khí thế doạ người vọt tới. “Lão phu cũng không định oan uổng ngươi. Hôm nay người muốn đấu không phải Lạc Tư Mệnh ngươi, mà là Lạc Diễm ta.” “Ngươi muốn làm đương chủ Lạc gia, lão phu không ngăn cản. Ngươi muốn làm võ lâm chí tôn, lão phu cũng không ngăn cản. Nhưng Lạc nhị ta còn làm cung phụng chữ Nhật một ngày, Chú Luyện phòng còn phải nghe ta.” “Ngươi muốn mở Luyện Thần Chú hội giẻ rách đó, phải bước qua thi thể của lão phu trước! Thiếu trang chủ, ra tay đi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang