[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 515 : Giao thừa

Người đăng: Hoaqin

Ngày đăng: 14:26 20-08-2019

Đêm giao thừa, vui mừng cát tường, mọi nhà đoàn viên. Ngay cả người trong giang hồ cũng không ngoại lệ. Bây giờ thế lực giang hồ hội tụ ở Hồ Châu, trong ngoài trấn Tàm Hồ, còn có đủ loại nhân vật đang trên đường chạy đến, tổng cộng có hơn trăm môn. Những người này mang binh từ xa tới, không vì dương danh thì vì thu lợi, thậm chí vì không phục sự vênh váo hung hăng của Lạc Kiếm sơn trang, người còn chưa tới đã khó chịu. Gặp nhau không động thủ mới là kỳ quái. Nếu những người này đánh nhau, sợ rằng sẽ thành sự kiện lớn nhất trên giang hồ trong ba mươi năm qua —— ngoại trừ Thần Nguyệt giáo bị diệt. Nhưng gây rối vào hôm nay thì tuyệt vô cận hữu. Cho dù là thời kỳ đặc thù trăm môn hội tụ, cũng không ai gây rối vào giao thừa. Đám võ nhân trên giang hồ đẫm máu, treo đầu trên thắt lưng, coi trọng hai chữ cát lợi hơn cả dân chúng bình thường. Bởi vậy ngày này, những hào khách giang hồ tới vì Lạc Kiếm sơn trang đặc biệt yên tĩnh. Trái lại bên chủ nhân —— Thái Hồ kiếm đảo, đảo chủ của Lạc Kiếm sơn trang —— Quy Tàng đảo. Cơm tất niên của Lạc gia bắt đầu rất sớm. Cơm tất niên của đại hộ nhân gia trong chốn võ lâm bắt đầu từ trước khi mặt trời lặn, Lạc Kiếm sơn trang tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc càng là như vậy. Bắt đầu từ hai ngày trước, đám đầu bếp chưa từng ngừng tay. Mấy ngàn người trên dưới toàn trang, phải làm đợt cơm tất niên này cho tốt. Bởi vậy từ hai ngày trước, Lạc Kiếm sơn trang đã phi thường náo nhiệt, người nào đi lại cũng hùng hùng hổ hổ, chạy như bay. Đồ tết đã mua từ một tháng trước, kỳ trân trên toàn quốc sớm được chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ một đêm này. Ngày này, trong sảnh của Quy Tàng đảo chủ, chủ tớ Lạc gia phân ra ngồi. Nhân vật có địa vị tương đối cao trong bản gia phân gia đều đến đúng giờ, nhân vật chủ yếu của Chú Luyện phòng và Kiếm phòng cũng ngồi xuống theo thứ tự. Tuy là ngày đại hỉ nhưng thứ tự vẫn ngay ngắn, đủ thấy sự nghiêm ngặt của môn quy gia quy. Bọn hắn ăn tiệc cơ động, vừa ăn là 16 đầu bếp bên ngoài sẽ không ngừng đưa thức ăn tươi sốt nóng hổi lên. Bắt đầu từ mặt trời lặn, phải làm một mạch đến giờ tý, sau khi chúc mừng năm mới thì kết thúc. Nhưng bây giờ mặt trời đã xuống hơn phân nửa, thức ăn trên bàn cũng gần nguội mà không ai động đũa. Dường như chư vị trên ghế đều có suy tư. Nam tử ngồi ở thứ tịch là một người khôi ngô khoẻ mạnh, mặt vuông râu dài, mắt như chuông đồng, thần quang trầm tĩnh. Hắn có vóc dáng cường tráng, chiều cao vượt qua tất cả mọi người tại đây. Cho dù không nói gì, lại tự phát ra khí tức nặng nề như mưa to sắp tới, ép cho mọi người khó chịu. Nam tử này tên Lạc Diễm, cung phụng chữ Nhật trong Nhật Nguyệt cung phụng, chính là chấp chưởng Chú Luyện phòng của Lạc gia, người giang hồ xưng ‘Liệt Dương Đương Không’ —— nhị gia Lạc gia. Hắn cũng không động đũa, nhưng chưa từng ngừng uống rượu. Uống hết chén này đến chén khác, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, ánh mắt như lửa lườm chỗ ngồi của gia chủ Lạc gia, có lẽ nên nói là một chỗ ngồi trống trơn. Cái lườm của hắn làm người xung quanh cảm thấy khó chịu như bị lửa đốt, dường như trong thính đường có một quả cầu lửa. Chỉ là nhị gia không nói, không ai lên tiếng trước. Đúng lúc này —— “Xin lỗi các vị, ta tới chậm.” Ngoài cửa, một giọng nam trong trẻo như phong nhập tùng vang lên, rất nhiều người trong sảnh lộ ra biểu cảm ‘Rốt cuộc cũng tới’ —— như nhìn thấy cứu tinh. Một thanh niên anh tuấn đeo kiếm chậm rãi bước vào, đi thẳng tới chủ vị thản nhiên ngồi xuống. Làn da hắn không trắng lắm, nhưng diện mục anh tuấn, khi nói chuyện hai mắt điềm tĩnh có thần, có mị lực giản dị đặc biệt. Chính là tứ thiếu gia Lạc gia, cung phụng chữ Nguyệt, đương gia của Lạc gia hiện nay —— Lạc Tư Mệnh. Luyện Thần Chú hội sắp bắt đầu, vì trấn an rất nhiều môn phái tham dự, mấy ngày nay Lạc Tư Mệnh bận trước bận sau. Vừa rồi mới đi gặp môn nhân Võ Đang, về Quy Tàng Quy Tàng đảo đã là giờ này. “Hừ, trẻ tuổi nóng tính.” Có người thấy hắn vừa đến, lập tức trách cứ. Đương nhiên chỉ thân nhị thúc của Lạc Tư Mệnh —— nhị gia Lạc gia —— mới có tư cách này. “Đêm giao thừa mà đương gia hư không tiêu thất, không ai biết tung tích. Lạc gia ta có quy củ như vậy sao?” Tính cách Lạc Tư Mệnh đoan chính, không thích tranh chấp với người, cười nhạt nói: “Là lỗi của Tư Mệnh. Ta vội ra ngoài, quên phân phó hạ nhân. Tự phạt ba chén rượu, xin nhị thúc bớt giận.” Nhưng Lạc Diễm không thoải mái, tự rót tự uống, không coi ai ra gì. Lạc Tư Mệnh cũng không xấu hổ, nâng ba chén với Lạc Diễm, chén chén thấy đáy. Lại nâng chén cười nói với mọi người trong bữa tiệc: “Hôm nay sắp tới năm mới, một chén này chúc trên dưới Lạc Kiếm sơn trang ta rèn luyện tinh tiến, cơ nghiệp ngàn năm.” Mọi người ầm vang: “Mời thiếu trang chủ!” Lạc Tư Mệnh uống xong chén rượu thứ nhất, đầu bếp bên ngoài như hồi sinh đầy máu, trợn mắt đại lộ thần quang, nồi cũng đã nóng, lập tức ra tay. Chỉ chốc lát sau từng bàn đồ ăn được đưa lên như nước chảy, cũng không làm hỏng hứng thú của mọi người. “Chủ trì dạ hội giao thừa là chức trách của gia chủ. Đáng tiếc phụ thân bế quan nhiều năm, bình thường cực ít nói chuyện với chúng ta. Dù ra khỏi phòng, cũng tuyệt không rời Kiếm Tâm Tiểu Trúc. Dạ hội năm nay, vẫn phải do ta chủ trì. Các vị thân trưởng chớ trách móc.” Từ lần đầu tiên chủ trì dạ hội giao thừa thay cha, năm nào Lạc Tư Mệnh cũng nói lại những lời này. Nhưng mỗi năm nói lại, mọi người càng coi là nói đùa. Tân chủ ngày càng khỏe mạnh trưởng thành, cho dù Lạc Danh xuất quan, nói không chừng quyết sách cũng thua thiếu đương gia bây giờ. Chỉ cho rằng thiếu đương gia vẫn không quên gốc, vui mừng với chuyện này, không ai cho là thật. Nhưng, tối nay đột nhiên có người tiếp lời: “Hàng năm đều nói như nhau, đường đệ không đỏ mặt, làm ca ca cũng mất mặt thay ngươi.” Lời vừa nói ra, tứ tọa kinh hãi, nhao nhao trợn mắt nhìn. Chỉ thấy nam tử kia ngồi ở thứ tịch, 27 28 tuổi, mặt vuông tai lớn, thân hình cao ráo, có vẻ bất cần đời. Người này là trưởng tử của Lạc Diễm —— Lạc Tư Đỉnh, lúc nói lời này hắn an vị bên cạnh Lạc Diễm. Người ngoài rất kiêng kỵ nhị gia, vội vàng dời ánh mắt. Lạc Tư Mệnh khẽ nhíu mày: “Không biết đường huynh có gì chỉ giáo?” “Ha ha, chỉ giáo thì không dám nhận. Chỉ có nghi hoặc.” Lạc Tư Đỉnh cười lạnh một tiếng: “Nhiều năm tới nay, ngươi đều nói gia chủ bá phụ bế quan Kiếm Tâm Tiểu Trúc, nhưng thường xuyên truyền lời để chỉ huy đại sự. Người ngoài đều nghe ngươi, ta lại thấy không đúng.” “Không đúng ở đâu?” “Nếu là việc nhỏ lúc trước thì cũng thôi đi. Nhưng gần đây hơi kỳ quặc, nhất là Luyện Thần Chú hội đó. Bởi vì ngươi, Lạc gia ta đắc tội hơn nửa giang hồ, mỗi ngày xử lý không hết tranh chấp. Ta chỉ muốn hỏi, những thứ này đích thực là mệnh lệnh của bá phụ ta? Không phải Lạc Tư Mệnh ngươi giả truyền thánh chỉ chứ?” Lời này vô lễ đến cực điểm, Ngạo Tuyết trầm gương mặt xinh đẹp xuống, trường kiếm xuất thủ: “Cuồng đồ vô lễ!” “Giỏi lắm! Cô nương xinh đẹp chỉ giáo, ta rất hoan nghênh.” Rút một thanh trường đao ra, tiếp được chiêu số của Ngạo Tuyết. Lạc Tư Mệnh thấy hai người động thủ, vội vàng vẩy bội kiếm. Bội kiếm Tư Mệnh Quân của hắn tự mang hàn kình, hai người chợt tách ra. Đột nhiên, ánh lửa chói mắt rực rỡ, nhiệt độ lên cao. Lam hoa trên thân Tư Mệnh Quân vỡ vụn, hàn khí bức nhân như bị hỏa hoạn thiêu cháy, phong lưu vân tán. “...... Nhị thúc.” “Hừ, thật uy phong. Có nhị thúc ngươi ở đây, đích tôn muốn liều lĩnh ức hiếp nhị phòng sao? Không có Viêm Hoàng của ta, Tư Mệnh Quân của ngươi mạnh hơn nữa, cũng không phải Chí Tôn chi khí trong Khai Thiên thất nhận.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang