[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 513 : Phục vụ ngài tận tuỵ

Người đăng: Hoaqin

Ngày đăng: 18:24 16-08-2019

Bây giờ sửa sang tình báo trong tay đi. Nếu ta dự đoán không sai, Lục vương chắc là nghĩa tử của Lạc Danh. Mà mấy tháng trước ở Nam Cương, hắn đã biết đến Luyện Thần Chú hội. Điều này đại biểu hắn vẫn luôn có liên hệ với Lạc gia. Từ khi hoàng thượng biết Luyện Thần Chú hội, đại khái đã trực tiếp nghĩ đến chuyện này. Nhưng hắn luôn luôn ngậm miệng không nói, chỉ nói muốn vào Lạc Kiếm sơn trang. Nhưng điều hắn quan tâm nhất, chắc chắn là vai trò của con hắn trong chuyện này. Luyện Thần Chú hội của Lạc Kiếm sơn trang làm việc quỷ bí khó lường, lại kéo theo hơn nửa giang hồ, mà rốt cuộc chuyện này liên quan gì đến Lục vương? Bất kể đáp án là gì, chúng ta đều trốn không thoát vũng nước đục này. Cho nên, ta đã có dự định cho bước hành động tiếp theo. Bước tiếp theo, đương nhiên là ăn cơm rồi. Sắc trời tối dần, màu hoa đăng từ từ tràn ngập toàn trấn, tràn trề khí tức năm mới. Ta và Hiểu tiến vào tửu lâu khí thế nhất, danh giá nhất trong trấn Tàm Hồ —— Minh Ngọc lâu. Tô Hiểu cắn một miếng điểm tâm lớn, sột soạt nói: “Cho nên, chủ thượng muốn trà trộn vào để xem nhi tử?” “Không sai......” “Ôi ôi, nhà bọn hắn toàn gây phiền phức cho người ta. Phó tổng...... Thẩm, Thẩm tỷ tỷ còn chưa tìm được. Bọn hắn lại thêm phiền.” Tô Hiểu cẩn thận nhìn thoáng qua xung quanh, đến gần ta thấp giọng nói: “Nếu đã biết phó tổng đốc xuất hiện ở phụ cận, chúng ta nhờ các binh sĩ ca ca đi lục soát, khẳng định không đến mấy ngày là có tin tức. Nhưng hoàng thượng nói không được.” Ta cũng hạ giọng nói: “Cũng không phải như vậy. Khả năng Luyện Thần Chú hội này có mờ ám quá cao. Mập mạp chết bầm kia thân thiết với Lạc gia như thế, lại chăm liên lạc như thế. Vạn nhất đại hội võ lâm này thật sự liên quan đến vương gia, vậy chính là đại sự chấn động triều chính. Ngươi quên sự kiện Trừng Không quân sao? Chủ tử không nói ra miệng, khẳng định trong lòng có sẹo. Lần này nếu hắn không được tận mắt xác nhận, tuyệt sẽ không hết hi vọng.” Không sai. Trong thời gian rảnh này, hoàng thượng nhất định không chịu phát tán nhân thủ đi lục soát, miễn cho bị người khác hoài nghi. Đây là chủ ý hắn quyết tâm, cho dù liên quan đến an nguy của Thẩm lão đại cũng không thương lượng. Từ thái độ kỳ quái của hắn vào buổi sáng là rõ. Bây giờ ngay cả ta cũng không dám tụ hợp với đám Tra Bĩ, miễn cho bọn hắn không thể bàn giao trước mặt hoàng thượng. Cũng không biết bọn hắn tới trước mấy ngày, có tra được manh mối gì không. Chắc bên Hỏa Phượng có chút manh mối, nhưng với giao tình của sư môn hai ta, cộng thêm đại sư tỷ của nàng cũng ở đây...... Con đường này quyết không thể đi. Hiện nay trọng yếu nhất vẫn là: Tình báo. Ta cần nhiều tình báo hơn, nhiều người chứng kiến hơn, nhiều manh mối hơn. Nếu không cho dù ta chịu chạy quanh Thái Hồ một vòng, cũng không nhất định tìm được cái bóng của Thẩm lão đại. Hơn nữa hoàng thượng muốn trà trộn vào Luyện Thần Chú hội, Lạc Kiếm sơn trang quy định thiếp mời nhập môn chính là đao kiếm danh gia mà bọn hắn chỉ định. Chúng ta muốn trà trộn vào, ngoại trừ bắt chước Lục vương đi cướp một thanh, cũng chỉ còn dùng một vũ khí hiếm thấy để hấp dẫn sự chú ý của Lạc Kiếm sơn trang mà thôi. Tương tự, chuyện này cũng cần nhiều tình báo và manh mối. Vì làm được chuyện này...... Bây giờ ta phải —— “Minh đại ca......” Lúc này, âm thanh lo lắng của Tô Hiểu truyền tới. “Sao?” “Chúng ta có ăn quá nhiều không? Lát nữa trả được tiền sao?” Tô Hiểu chỉ đống đĩa không đã chất thành núi nhỏ trước người mình, cầm đĩa bánh đậu xanh cuối cùng, trong miệng vẫn còn nhai một cái bánh ngàn tầng...... Đây là lời của một người chuyên môn đến tửu lâu nhà người ta, chuyên môn chọn đồ quý, còn chọn hơn hai mươi bàn sao? “Nếu không có tiền thì đừng đến đại tửu lâu của người ta ăn cơm, thật không biết xấu hổ.” “Ngươi ăn hơn ta rất nhiều đấy! !” “Đó là vì chuyện ngươi nói quá phức tạp!” Tô Hiểu nghiêng đầu, nhét đầy miệng nhỏ, như con sóc chuột đang ăn, “Ta phải tốn rất nhiều đầu óc mới có thể nghĩ rõ ràng chuyện ngươi nói. Chờ ta nghĩ rõ ràng, bụng lại đói, ta đành phải ăn. Sau đó ngươi lại kể một đống lớn......” Hệ thống suy nghĩ của thiếu nữ ngươi hơi bị tiên tiến đấy! Điểm tâm có thể thay cho trí não sao! Ngươi rất có thể trở thành vị thần bộ đầu tiên của nước ta dựa vào bánh hoàng kim và bánh đậu xanh để phá án a! “Yên tâm đi. Không phải đã nói cho ngươi sao? Chúng ta tới đây lấy tiền.” Ta nhìn hai bên, ‘Ừm’ một tiếng gật gật đầu. Sau đó móc một bình sứ nhỏ tinh xảo từ trong ngực ra, nhanh chóng đổ chút bột phấn vào tay. Bàn tay ta lật qua lật lại, ngừng lại vào lần thứ tư. Tô Hiểu chớp chớp mắt to: “Minh đại ca, ngươi đang làm gì?” “Ghi nhớ chuyện ta làm.” Ta nói với Tô Hiểu. “Vĩnh viễn không cho phép quên. Ta chỉ làm một lần trước mặt người khác.” Dường như sự lưu động của không khí trở nên chậm chạp. Chắc hẳn động tác của ta trong mắt Tô Hiểu cũng thế. Tay ta chậm rãi mở ra, lại bóp thành nắm đấm, lại mở ra, bảo trì bất động. Tô Hiểu không nói gì —— chắc là không dám nói lời nào, dường như bị sự nghiêm túc của ta dọa sợ. Tô Hiểu ít khi thấy ta trầm mặc, nhưng rất nghe lời im lặng nhìn chằm chằm vào tay ta. Chỉ chốc lát sau, một con bồ câu bay tới, đậu trong tay ta. Bồ câu này không quá đặc biệt, cũng không đẹp lắm, chỉ là một con nguyên cáo phổ biến. “Bồ câu?” “Là lúc đi.” Ta vung tay, con bồ câu đó chầm chậm bay lên. Như chim non học bay, vừa bay vừa rơi, ngay cả cánh cũng quạt không nhanh. Dường như cái lưng lẫn lộn một ít màu nâu bị trở lực triệt tiêu xu thế ra sức vẫy cánh, nhưng ‘Tung bay’ thì không khó khăn. Trở thành một tư thế phi hành trái quy luật tự nhiên. Tô Hiểu thấy ly kỳ, đang muốn nói. Ta quay người điểm một ngón tay lên đôi môi mềm mại màu anh đào nhạt. “Không được phân thần, ghi nhớ tất cả. Không khí, cảnh tượng, âm thanh, sự vật, căn nguyên, biến hóa...... Ghi nhớ tất cả.” Tô Hiểu không dám nói nữa, chỉ yên lặng theo ta và bồ câu. Con bồ câu kia bay chậm một hồi, dẫn chúng ta từ lầu hai nhã gian, một mạch đi tới lầu sáu. Lầu hai ba của Minh Ngọc lâu này đều là nhã gian, nhưng không bố trí nhã tọa. Đêm tân niên rất náo nhiệt, sợ rằng một tầng lầu phải mở trăm ghế, đầu người như sóng, bảy miệng tám lưỡi, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng không nghe được. Con bồ câu kia lại bay đến một cái bàn, đúng lúc rơi trong tay một hán tử trung niên mặc hoàng bào. Người này xanh xao vàng vọt, tặc mi thử nhãn, có rất nhiều thương nhân trông như vậy. Hắn đang cười đùa, cao hứng nâng ly cạn chén với người cùng bàn. Vừa thấy bồ câu, hán tử gầy gò híp mắt say nhập nhèm, nhưng không nói một lời, lại ném bồ câu đi. Dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục ăn nhậu chơi bời. Ta kéo Tô Hiểu vào một xó xỉnh yên lặng, tìm gian phòng trống, đi thẳng vào. “Chuyện nhìn thấy từ bây giờ, không được nói cho người khác. Ai cũng không được, lúc nào cũng không được. Bao gồm nói mê, bao gồm cưới vợ, bao gồm sinh con, bao gồm chết.” Tô Hiểu càng không hiểu: “Minh đại ca...... Sắc mặt của ngươi hơi đáng sợ...... Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?” “Giang hồ của ngươi sẽ bắt đầu từ bây giờ, trước khi thử cự tuyệt thì hỏi thăm đi.” Ta không quan tâm Tô Hiểu đang nghi hoặc, tiếp tục nói: “Thời điểm duy nhất ngươi có thể nói ra chuyện ngày hôm nay...... Là khi ngươi tìm được truyền nhân.” “Truyền nhân?” Ta đột nhiên tươi tỉnh trở lại rồi cười. “Năm đó sư phụ nói với ta như vậy.” “Ấy? Là như vậy sao?” Tô Hiểu thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi đang làm mẫu hành động của sư phụ ngươi với ta sao. Nhưng vì sao ngươi phải làm như vậy?” Ta mỉm cười, không trả lời. —— Sư phụ, vì sao phải làm như vậy? —— Bởi vì năm đó sư phụ ta cũng làm như vậy. —— Vì sao chỉ có thể nói một lần? “Hơn nữa, vì sao chỉ có thể nói một lần?” Ta tận lực không làm mình trông giống lão sư phụ hỗn đản, nhưng không tự giác nói lời tương tự. Ta sờ đầu nhỏ của Tô Hiểu, nhẹ nhàng vuốt ve. “Thứ thật sự nên ghi nhớ, cả đời chỉ cần nói một lần.” Ta nhìn Tô Hiểu, ánh mắt dịu dàng trước nay chưa từng có. Gương mặt thanh tú của Tô Hiểu đỏ bừng, nhưng không biết nên phản ứng thế nào, mặc cho ta vò đầu, muốn ngẩng đầu lại hơi chột dạ. “Mạo muội quấy rối.” Đột nhiên một hắc ảnh, vô thanh vô tức xuất hiện bên người chúng ta. Tô Hiểu giật nảy mình, cho rằng địch tập nên không tự chủ nắm chặt Cổ Hàn, nhìn rõ ràng mới biết là hán tử gầy gò tiếp được bồ câu. Hán tử này vẫn giống vừa nãy, tặc mi thử nhãn, đầu hoẵng mắt chuột, hai ria mép trông như tiểu thương phiến. Nhưng lúc này mặt hắn không cảm xúc, âm thanh khô khan, từng chữ đều bình thản, giọng nói không hề lên xuống, dường như ngay cả tình cảm cũng mất. “Lên trời xuống đất, đâu đâu cũng có, bảo khố giang hồ của Hắc Bạch giám hân hạnh phục vụ ngài.” Ta cười nói: “Nhiều lần quấy rối, nhận được chiếu cố.” Tô Hiểu che miệng nói: “Hắc Bạch giám? Đây không phải tạp chí ngươi thích xem nhất sao?” “Bây giờ ngươi không cần nghĩ đây có phải tạp chí ta thích xem hay không, mà là nghĩ một tên hiệu cho mình.” “Nghĩ tên hiệu làm gì?” “Lát nữa ngươi sẽ biết.” Không biết từ lúc nào, hán tử gầy gò lấy một quyển menu từ trong ngực ra, ánh mắt đờ đẫn nói: “Bản nhân là người trông coi thứ 20633 của bảo khố giang hồ Hắc Bạch giám. Không biết, vị khách quý nào quang lâm?” Ta há miệng ngâm nga: “Hội viên số, 0 yêu 0 ba ba 7 2 6 7 yêu chó 0.” Tô Hiểu há to miệng: “Cái quái gì đây!” Ta ho khan hai tiếng: “Ngươi biết cái gì, bí truyền giang hồ đều như vậy.” Hán tử gầy gò tra tìm menu một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Tìm được, xin hỏi là khách quý, Phích Lịch Di Mụ Lôi Thiên Bá tiên sinh sao?” “......” Ta nhất thời nghẹn lời, ánh mắt của Tô Hiểu bên cạnh đâm cho ta nhói lòng...... Đừng nhìn ta à...... Lúc sư phụ dẫn ta tới mở tài khoản đầu tiên, ta mới chín tuổi a! ! Tiểu nam hài chín tuổi có thể đặt ngoại hiệu gì ra hồn a! Tô Hiểu cau mày nói: “Rốt cuộc đây là cái gì, dù sao ngươi cũng nên nói cho ta.” “Hắc Bạch giám là tạp chí lưu truyền phổ biến nhất trên giang hồ. Mà bảo khố giang hồ dưới cờ Hắc Bạch giám này thì đáng tin cậy nhất, là tiền trang di động đáng tin nhất. Bọn hắn phân bố nhân thủ ở ngũ hồ tứ hải. Tây thì bảy nước Tây Vực, nam thì Nam Cương, bắc thì Bắc Cương, đều có chi nhánh. Chỉ cần ngươi để tài sản bên trong, có thể lấy ra từ bất cứ nơi nào. Bảo khố này là một loại dịch vụ mà Hắc Bạch giám cung cấp cho hào kiệt võ lâm. Hàng năm bảo khố này chỉ thu phí tổn không nhiều, dùng để duy trì nhân viên hoạt động. Nhưng trước mặt những người khác nhau, chất lượng phục vụ lại cách biệt trời đất. Có người trữ được một ngàn lượng, một vạn lượng trong bảo khố; mà có người chỉ trữ được không đến một trăm lượng. Thậm chí bảo khố còn cung cấp đủ loại dịch vụ, nếu muốn đồ vật gì đó, nhỏ thì thư tịch, lớn thì giá sách, vĩ đại thì bí tịch võ lâm, chỉ cần có thể thu vào tay đều có thể đưa đến cho ngươi. Có ít người đạt được Khai Thiên thất nhận thông qua bảo khố; nhưng có ít người ngay cả hai cân muối cũng không mua nổi. Cách cân nhắc quý tiện ở đây vô cùng hiện thực —— chính là thanh danh của người này trên giang hồ. Nói cách khác, chính là xếp hạng trên Hắc Bạch giám. Hắc Bạch giám có xếp hạng với nhân sĩ hành tẩu giang hồ —— cũng chính là khách hàng của mình. Dùng để phân biệt uy tín của khách hàng ở bảo khố, ngàn vô nhất thất, lần nào cũng đúng. Có người từng nói trong bảo khố của Tuyệt Thánh thập tọa có núi vàng núi bạc, có thể mua được bí tịch tuyệt thế, chuyện đó tuyệt không quá đáng. Tô Hiểu trợn to con ngươi hắc bạch phân minh, kinh ngạc nhất thời không nói nên lời. “Nếu ngươi muốn vào giang hồ, phải bắt đầu từ đây.” “Như vậy...... Bạc chúng ta cần, cũng lấy từ nơi này?” Ta tự hào nói: “Đương nhiên.” Hán tử gầy gò khô khan nói: “Phích Lịch Di Mụ Lôi Thiên Bá tiên sinh, trong tài khoản của ngài có ba lượng hai đồng tiền, một cái đùi gà cắn một miếng, hai quả lê, năm cái bánh bao, mười bốn hạt dưa......” “......” Này, Tô Hiểu, không được nhìn ta bằng ánh mắt như thế. Hán tử gầy gò nói hết lời: “...... Còn có 200 quyển hoàng thư, xin hỏi muốn rút ra sao?” “......” Tô Hiểu xách cổ áo ta, khuôn mặt nhỏ đen lại, nói: “Này, con bê.” Con, con bê? ! Khuôn mặt nhỏ thanh tú trắng như tuyết của Tô Hiểu mất tất cả biểu cảm, còn lạnh lùng hơn thủ hộ giả của bảo khố. “Ngươi muốn tối nay chúng ta ngủ trên hoàng thư của ngươi sao?” Tô Hiểu tức giận thật đáng sợ! ! Ta khuyên can đủ đường rằng mình sẽ nghĩ biện pháp, mới làm giảm cơn tức của Hiểu, sau đó nói với thủ hộ giả bảo khố: “Đây là người của ta, làm một thẻ thành viên cho hắn.” “Như ngài mong muốn.” Thủ hộ giả bảo khố nhìn thoáng qua Tô Hiểu, lấy ra một cây bút, bắt đầu đăng ký một ít tình báo. Đồng thời móc một trang giấy vứt cho Tô Hiểu, trên đó viết đầy mấy thứ như điều lệ của hội viên bảo khố, làm Hiểu hoa mắt. Hắn còn cho Tô Hiểu một bảng biểu, trên đó có hơn trăm hạng mục cần điền, Tô Hiểu đành phải khổ sở ngồi một bên làm việc. “Số thẻ hội viên của ta là —— 2 chó 7 3 chó 7 yêu chó 6 ba ba 0...... Sao lại 2 chó 7 3 chó, yêu chó vào động ba ba? Cổ cổ quái quái.” “Tiện thể......” Ta đi lên nửa bước, dùng truyền âm nhập mật, nói với hán tử gầy gò: “Đăng nhập một tài khoản khác.” “Mời nói.” Ta không nói chuyện, cầm cái bút múa bút thành văn của hắn, khẽ quay cổ tay, lưu lại ba chữ trên phần trống của menu —— Minh Phi Chân. Mực thấm qua giấy, nét chữ hiện lên. Hán tử gầy gò gật gật đầu, không cần lật menu, thấp giọng nói. “Khách quý số 0, xin hỏi ngài cần gì?” Ta nói thẳng: “Tiền, thuốc trị thương ngoại khoa, một gian khách sạn.” Hán tử gầy gò lại gật đầu. ...... Một lát sau, Tô Hiểu làm mặt khổ trở về. “Minh đại ca, ta viết xong...... Mệt chết mất. Hả? Các ngươi đang làm gì?” Lúc này hán tử gầy gò đang đưa một hộp gấm cho ta, nói thẳng: “Trong hộp có thuốc trị thương của 11 phái —— Thiếu Lâm Võ Đang Đại La sơn, Bạch Vương thất quan Vân Thiên cung. Chia ngành chia loại, đều có diệu dụng.” Tô Hiểu ngẩn ngơ giữa đường: “Hả?” Hán tử gầy gò chỉ xuống sàn nhà. “Sau nửa canh giờ, Minh Ngọc lâu này sẽ được thanh lý. Cho các hạ vào ở, thỉnh cầu đợi chút.” “Hả? !” Cuối cùng, hán tử gầy gò móc ‘Một xấp giấy’ từ trong ngực ra. “Đây là ba mươi vạn lượng của ngài.” Tô Hiểu, năm mười lăm tuổi, không địch nổi thế lực phú quý tà ác của nhân gian, không chịu nổi thổ huyết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang