[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 512 : Nghĩa tử

Người đăng: Hoaqin

Ngày đăng: 11:06 15-08-2019

Ta bị hỏi cho á khẩu không trả lời được, lúc hoàn hồn, Hỏa Phượng sớm đã dẫn các muội tử Ngô Đồng Kim Vũ hiên phá cửa rời đi. Hai cánh cửa như sắp rơi xuống, còn đang không ngừng lay động, chắc vừa bị Hỏa Phượng nổi giận đùng đùng một cước đá văng. “Minh đại ca, nàng vừa nói thông gia từ bé...... Là sao?” “Chuyện này......” Ta ra vẻ đau khổ, “Nói rất dài dòng, không bằng không nói. Tóm lại sư tỷ nàng đính hôn với ta từ khi còn bé.” “Trời ạ!” Tô Hiểu không dám tin kêu lên: “Không ngờ có người muốn ngươi! Đúng là mắt bị mù.” “Rống bừa cái gì!” Hơn nữa mắt bị mù là sao! Hài tử này thật không biết nói chuyện! Tô Hiểu sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ: “Hỏa Phượng sư thái là sư tỷ của Luyện cô nương lúc trước phải không? Nghe nói địa vị của Hỏa Phượng sư thái ở Ngô Đồng Kim Vũ hiên rất cao, như vậy sư tỷ của nàng chính là......” Tô Hiểu tỏ ra kinh ngạc không dám tin hơn. Ta biết ngay...... Ngay cả Tô Hiểu cũng nghe tên nàng, xem ra mấy năm này thật sự có thành tựu trên giang hồ. “Đúng, ngươi đoán không lầm.” Ta buông tay nói: “Chính là nữ hiệp chưởng môn đại diện của Ngô Đồng Kim Vũ hiên, người trên giang hồ xưng Kim Ngọc Phi Diên.” “Không phải chứ! Ngươi là vị hôn phu của ‘Kim Ngọc Phi Diên’! !” Ta bịt tai nói: “Kêu cọng lông! Chỉ là thông gia từ bé! Sư phụ ta đính ước lúc uống say! Không có hôn thư không có tiền mừng, chỉ là một câu ước định miệng mà thôi. Sư phụ ta vốn là lão lưu manh, lời hắn nói có thể coi là thật sao?” Tô Hiểu cau mày nói: “Nhưng không phải sư phụ ngươi là đạo sĩ sao?” “Đạo sĩ thì làm sao?” Ta khịt mũi coi thường, “Ngươi chưa từng thấy đạo sĩ lưu manh thôi!” Lúc nào dẫn ngươi đi Võ Đang sơn kiến thức, cái gì gọi là đạo sĩ không thấy thỏ thì không thả ưng. Nói ra cũng thật mỉa mai, chúng ta đi làm nhiệm vụ, ai ngờ tiền còn không có, đã có manh mối về tung tích của Thẩm lão đại, nhưng một chút thu hoạch cũng không có. Miếu sơn thần vốn là chỗ song phương kịch đấu, không ngờ bây giờ chỉ còn hai người tới cứu tràng là ta và Tô Hiểu, và gió núi yên tĩnh...... Không đúng, ngoại trừ chúng ta, còn một trưởng lão đời bảy của Cái Bang, đang nỗ lực bò ra ngoài cửa như sâu róm —— Giải Đại Thiên. Giải Đại Thiên bị quái lực của Hỏa Phượng đánh 18 lần liên tiếp, sớm đã trọng thương. Trong giang hồ, đệ tử Cái Bang hắn dựng ngọn cờ riêng, anh phong táp liệt, nổi bật bất phàm, xưa nay không ăn thiệt thòi trước mắt. Đã là ăn mày, vậy thì đi cong đi thẳng hay bò đều như nhau, quả là cầm lên được thì bỏ xuống được. “Còn mười bước, còn chín bước “ Giải Đại Thiên yên lặng đếm số bước, tiến bước về phía hi vọng, đột nhiên một bóng đen bao phủ phía trước. Hắn tuyệt vọng ngẩng đầu, trông thấy hai khuôn mặt tươi cười. Ta và Tô Hiểu cản đường đi của hắn, cười nói. “Giải trưởng lão, chạy đi đâu đấy.” “Hừ, tiểu tử kia, dám cản đường của lão phu, phải chăng chán sống?” Làm một người bò đi...... Giải trưởng lão cũng coi như trang bức lên độ cao mới. Ta và Tô Hiểu không nói gì, nhìn nhau cười, mỗi người đi sang một bên ngồi xổm xuống, nhắm ngay huyệt cười bên eo hắn. “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Hai con chó các ngươi ha ha ha ha ha! Vậy mà ha ha ha ha ha đối đãi bản trưởng lão như thế ha ha ha ha ha ha ha! ! “Ta sẽ không nói gì ha ha ha ha ha! Các ngươi muốn nghe được từ miệng ta ha ha ha ha ha ha, là vô ích ha ha ha ha ha ha! Qua khoảng một khắc đồng hồ. “Được rồi! Ta nói! Ta nói còn không được sao!” Thấy chưa, đơn giản bao nhiêu, ta còn chưa hỏi gì đây! Nếu không có giao tình của sư môn, cũng làm trò này với Hỏa Phượng tiểu ny tử, cam đoan cái gì cũng khai. Thế là Giải Đại Thiên liên miên lải nhải, kể rằng hắn bị Trần trưởng lão triệu đi hiệp trợ Lục vương từ nửa năm trước, hình như hắn không biết thân phận của Lục vương, chỉ cho là một công tử thế gia rất có địa vị. Quả nhiên bọn hắn không tới từ Lạc Dương, mà từ quận Thượng Tiên xa xôi. Chỗ đó nằm ở vùng khai hóa Nam Cương, thuộc về cương vực mới của nước ta ở Nam Cương, cũng là đất phong của Lục vương điện hạ. Có câu này, ta càng khẳng định mập mạp kia chính là Lục vương gia trong lời đồn. Chỉ kỳ quái là, Lục vương không phải lâm thời khởi ý, mà muốn đến Hồ Châu từ mấy tháng trước. Khi đó bọn hắn ở quận Thượng Tiên xa xôi, không ngờ đã nghe nói Luyện Thần Chú hội. Thế này thật là kỳ quái...... Đây là lần đầu tiên hoàng thượng nghe nói Luyện Thần Chú hội, nhưng vì sao hắn lo lắng Lục vương tới nơi này. Đất phong của Lục vương cách Hồ Châu ngàn dặm a. Còn có, vì sao hắn đặt cho mình danh tự Chung Minh? Giải Đại Thiên nói được một nửa thì đói bụng, ta ném bánh nướng trên người cho hắn, hắn vừa ăn vừa nói: “Các ngươi hỏi ta coi như hỏi đúng người. Danh tự đó là hắn tự đặt. Vài ngày trước có một Chung Minh —— Chung công tử, thanh danh lan xa ở Giang Nam. Nghe nói là trong vòng một đêm biết tận anh hùng, nhưng không ai biết lai lịch của hắn. Chủ tử nhà ta nghe được chuyện này, nói rằng nếu người kia che giấu thân phận, chắc hẳn không dám lộ ra. Chẳng bằng để hắn quảng cáo, hoạt động cũng thuận tiện hơn.” Thì ra ta nổi danh ở Giang Nam như vậy a...... “Đoán chừng đầu óc của chủ tử chúng ta có vấn đề, hắn vốn quen biết người Lạc Kiếm sơn trang. Chẳng những quen biết, còn rất thân. Ta nhiều lần trông thấy người của Lạc Kiếm sơn trang tới bái kiến hắn, có vẻ rất tôn trọng hắn. Ta thấy có một Lạc công tử, tới cửa là gọi huynh trưởng, chán đến ê răng. Ta thấy, hắn muốn Lạc Kiếm sơn trang cho một vé ra trận tuyệt không khó. Nhưng hắn muốn tự mình đi săn vũ khí của nhà khác làm vé ra trận. Ngươi nói xem, chúng ta là hán tử phiêu bạt giang hồ, nghĩa khí làm đầu a. Cho dù ngươi có bản lĩnh, cũng không thể ức hiếp người khắp nơi a.” Ta cười nói: “Nói như vậy, vừa nãy lão huynh ngươi cố ý thua Hỏa Phượng?” “Hì hì, cố ý thì không dám nhận. Không xuất toàn lực thì là thật. Nhưng vị đại tỷ kia phát chiêu quá ác, suýt nữa muốn cái mạng già của ta. Nhân tình lần này, đoán chừng không lấy về được. “Quả nhiên là lão giang hồ, rất giảo hoạt.” “Đa tạ đa tạ.” Tô Hiểu hơi sửng sốt, hiển nhiên bị tâm cơ trong đó làm choáng váng. Ta trầm tư một lát, hỏi: “Ngươi nói có vị Lạc công tử, gọi chủ tử của các ngươi là huynh trưởng? Vị Lạc công tử kia bao nhiêu tuổi, tướng mạo thế nào? Là công tử của bản gia Lạc gia Lạc Kiếm sơn trang?” “Chuyện này ta không biết. Nhưng hắn trường thân ngọc lập, anh tuấn tiêu sái, nói chuyện rất phúc hậu nhã nhặn. Ta thường không có lòng kiên nhẫn với loại công tử thế gia này. Hỏi ta thì...... A, đúng rồi, bội kiếm của hắn có màu lam, hơi tản kỳ hàn, là một quái sự.” “Vậy thì đúng rồi.” Ta đứng lên, kéo tay Tô Hiểu: “Chuyện hôm nay, cảm ơn Giải trưởng lão, tương lai hữu duyên, giang hồ gặp lại.” Giải trưởng lão bò trên mặt đất, vừa cắn bánh nướng, vừa chắp tay nói: “Núi xanh mãi xanh, nước biếc chảy dài!” Ngươi bị vương gia nhà ngươi độc hại sâu đến mức nào a! Ta kéo Tô Hiểu ra ngoài, mặt trời dần dần hạ xuống, trời đã sắp tối. Tô Hiểu kêu lên: “Chậm một chút chậm một chút! Minh đại ca, ngươi làm sao thế! Không phải lại có mùi máu chứ.” “Ta hiểu rồi.” Ta nói: “Ta biết vì sao chúng ta không thể ở quan nha.” “Ấy, vì sao hả?” “Có lẽ ngươi không nhớ rõ. Chủ thượng đã nói, hắn và Lạc lão trang chủ không chỉ là hảo bằng hữu quen biết nửa đời người, đồng thời còn là nửa cái thông gia. Ngươi nói xem, thông gia ngoại trừ thông gia nhi nữ, còn có thể là gì? Vì sao là nửa cái?” “Vậy, chẳng lẽ là vị hôn phu thê?” “Không sai, nhưng tuyệt đối không phải. Bởi vì với sự thông minh của Lạc Danh, tuyệt sẽ không gả nữ nhi cho hắn. Căn cứ miêu tả vừa nãy của Giải Đại Thiên, ta có một ý nghĩ.” “Chờ, chờ đã, ta hồ đồ.” “Giải Đại Thiên nói Lạc công tử có bội kiếm tuyết lam, đó hẳn là bội kiếm Tư Mệnh quân của chủ Kiếm phòng Lạc Kiếm sơn trang. Lạc công tử đó nhất định là thiếu chủ nhân của Lạc Kiếm sơn trang —— Lạc Tư Mệnh! Hắn đã gọi mập mạp kia là huynh trưởng, mà không phải muội phu. Vậy nói rõ, thông gia của chủ thượng không phải thông gia nhi nữ, mà là con hắn bái Lạc Danh làm nghĩa phụ! Đây cũng là lý do chủ thượng vừa nghe Hồ Châu có chuyện, lập tức lo lắng như thế. Hắn lo lắng chuyện này liên quan đến nhi tử hắn. Sau khi mập mạp Lục vương gia hiện thân, tới bây giờ ta mới hiểu hoàng thượng liên hệ kiểu gì. Được rồi, đừng chậm trễ, bây giờ chúng ta đi lấy tiền.” Tô Hiểu nghe hết lời ta, sững sờ hơn nửa ngày, đột nhiên kêu một câu. “Chờ đã! Ngươi nói mập mạp vừa rồi! Là Lục vương gia sao!” Ơ...... Vừa nãy ta không nói sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang