[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 417 : Luyện Thần Chú Hội

Người đăng: Hoaqin

Ngày đăng: 18:23 23-03-2019

Sáu năm trước, ta thông qua khảo nghiệm đệ tử của Đại La sơn, chính thức mãn khoá xuống núi. Bởi vì phải nhận cục diện rối rắm của sư phụ, ta chính thức trở thành Dạ La bảo chủ, vào ở Hàng Châu Dạ La sơn. Mà sau trận đại chiến trên Vô Pháp Vô Thiên nhai năm năm trước, Thần Nguyệt giáo mai danh ẩn tích ở Trung Nguyên, ta cũng không dùng diện mạo Tán thần tôn hành tẩu nữa. Bởi vậy cho đến hai năm trước ẩn cư rừng trúc, trong vòng bốn năm đó, về cơ bản thân phận đối ngoại của ta chính là Dạ La bảo —— Minh bảo chủ. Khi đó ta mới bắt đầu lý giải nguyên nhân sư phụ kiên quyết muốn ta chấp chưởng Dạ La bảo. Hắn muốn ta lấy thân phận khác với kiều sở võ lâm chính đạo Đại La sơn, và ngoại đạo chi hùng Thần Nguyệt giáo, để xử lý võ lâm. Bởi vậy ta quyết định quẳng đi quan niệm chính tà, dùng lập trường ngoài chính tà để quản trị Dạ La bảo, trong bốn năm, vẫn vui vẻ phồn vinh. Tuy phát sinh không ít xung đột với võ lâm Giang Nam, cũng coi như giải quyết thích đáng. Cái lợi lớn nhất trong đó, chính là cảm nhận được một khả năng ngoài chính đạo tà đạo. Đó có lẽ là đáp án ta đang khổ cực tìm kiếm. Mà về phần thời kỳ Dạ La bảo phát triển, ta nhiều lần không nhịn được xuất thủ dạy dỗ một ít người, cuối cùng đạt được xưng hào ‘Giang Nam đánh mặt vương’, chuyện đó thì sau này hãy nói...... ********** “Các vị bằng hữu không rõ lai lịch nghe cho kỹ.” Ta ăn xong tiệc sáng, hắng giọng một cái, đứng trên xe ngựa cao giọng nói: “Người các ngươi muốn tìm đã nhận được tâm ý của các ngươi, hắn hết sức vui mừng. Các vị bằng hữu vẫn nhớ hắn sau nhiều năm, hắn rất cảm kích. Nhưng trước mắt có việc vô cùng khẩn cấp, xin các vị chớ ngăn cản.” Hoàng thượng ăn uống no đủ, trở về xe ngựa, vừa nghe ta nói nhảm vừa gật gật đầu với Đường Dịch: “Đại ca ngươi nói năng rất khéo, cũng không đắc tội khách hàng, xem ra sinh ý của viện tử Chung Hoa Lưu sẽ không giảm.” Đường Dịch: “......” Đám hoàng thượng vẫn cho rằng những người này tặng lễ vì thể diện của Chung Hoa Lưu. Vì sao các ngươi tin tưởng đơn giản như vậy a! Ta đã dự bị mấy lời nói láo khác a! Vì sao các ngươi cảm thấy những gia hỏa chính phái Giang Nam này đi dạo kỹ viện là chuyện bình thường a! Khách chơi đầy Giang Nam sao! Ta tiếp tục nói: “Nếu các vị thật sự nể tình, xin mở đường phía trước cho đám tại hạ, thông báo cho hào kiệt qua lại một tiếng, tại hạ túc cảm thịnh tình. Những vật này quá quý trọng, ta không thể nhận món nào, mời thu hồi.” Những người tặng lễ nhìn hai bên, quản sự Trà Hồ trang đưa cô nương tới rốt cuộc là người làm ăn, con ngươi đảo một vòng cười nói: “Công tử đã có chuyện quan trọng, đương nhiên chúng ta không dám ngăn cản, càng không tiện dùng những tục vật này quấy rầy, sẽ rút đi. Chỉ xin công tử gia nhớ kỹ một chuyện —— Hàng Châu Trà Hồ trang —— Trà trang chủ mở đường cho công tử! ! !” Dứt lời hùng hùng hổ hổ dẫn người rút đi, dò đường phía trước. Đám người còn lại nhận ra không đúng, oa tiểu tử này dự định đoạt công a! Bèn nhao nhao noi theo, hét to lai lịch của mình, sau đó đuổi theo người của Trà Hồ trang, tất cả đều chạy. “Nha đầu, ngươi lưu lại.” Ta lên tiếng gọi cô nương đưa cơm cho chúng ta lại. Nàng không quá mười tám mười chín tuổi, có khí chất dịu dàng như nước của nữ nhi Giang Nam. Không khỏi khiến ta tự hỏi, vì sao đều là người Giang Nam, Thẩm lão đại lại hung hãn như vậy...... Nàng khẽ vuốt cằm nói: “Vâng.” “Ngươi tên gì?” “Tiểu nữ tử tên gọi Dao Cầm, gia phụ họ Lữ.” “Ngươi là nữ nhi của Thuần Dương tử Túy Bát Tiên? Khó trách ngôn từ khéo léo, tiến thoái vừa vặn, thì ra là danh môn chi hậu.” Lữ Dao Cầm mỉm cười, nhưng không tiếp lời. Hoàng thượng trong toa xe cau mày nói: “Làm gì vậy?” Sau đó đến sau lưng ta nói: “Minh quân, nên xuất phát, sao lại bắt đầu tán gái?” Ta thấp giọng hồi đáp: “Không phải ngài buồn bực những người đi này Hồ Châu làm gì sao? Nếu trước mắt có cơ hội, vì sao không hỏi rõ ràng?” Hoàng thượng bừng tỉnh đại ngộ: “Nói có lý.” Kỳ thực chuyện này, ta đã hỏi rõ Lăng Hiên ở khách sạn. Nhưng thứ nhất tình báo càng nhiều càng tốt, thứ hai chuyện này cũng can hệ trọng đại, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc cứu viện Thẩm lão đại. Đám hoàng thượng vẫn đoán đông đoán tây, biết sớm cho mọi người có ngọn nguồn, cũng dễ biết tình huống bên Hồ Châu thế nào. Ta chọn Lữ cô nương này, cũng bởi vì nàng ăn nói lanh lợi, giải thích tương đối dễ dàng. “Lữ cô nương, nếu các ngươi có thể chuẩn bị thịt rượu cho ta trên đường, có lẽ cũng đi cùng đường với chúng ta. Lần này chúng ta đi Hồ Châu, là bởi vì bằng hữu gặp nạn, nhưng không biết vì sao các ngươi muốn đi?” Lữ Dao Cầm nghe vậy vô cùng kinh ngạc, tiếp theo đột nhiên lộ vẻ vui mừng: “Công tử nói thật? Công tử không muốn đi Lạc Kiếm sơn trang?” “Đó là đương nhiên.” Hoàng thượng rời khỏi toa xe, trầm giọng nói: “Lần này chúng ta đi chỉ vì nghĩ cách cứu viện một vị thân nhân gặp rủi ro. Nhưng trên đường lại thấy vô số bằng hữu giang hồ đi Hồ Châu, hơn nữa vội vàng xuất hành, ngôn ngữ cẩn thận, không lộ chút nào. Quả là khiến người khó hiểu. Cô nương vừa nói chuyện này liên quan đến Lạc Kiếm sơn trang, cô nương có thể giải thích cho bọn ta không.” Lữ Dao Cầm liếc nhìn ta, ta gật đầu nói: “Lý lão sư là trưởng bối của ta, cô nương cứ nói không ngại.” “Nếu thế tiểu nữ tử yên tâm. Chuyện này phải nói từ ba tháng trước. Ba tháng trước, gia phụ thu được một thiếp mời đến từ Lạc Kiếm sơn trang, trong đó viết rõ mời Túy Bát Tiên đến Hồ Châu Thái Hồ kiếm đảo, thời gian đến họp chính là tết Thượng Nguyên.” Tết Thượng Nguyên chính là tết Nguyên Tiêu, cũng chính là ngày mười lăm tháng giêng. Còn cách bây giờ nửa tháng. Nhưng dựa theo lệ cũ, đi gặp ắt phải đến sớm, bởi vậy bây giờ những người này đi đến Thái Hồ kiếm đảo, là đúng thời điểm. Lữ Dao Cầm tiếp tục nói: “Trong thiếp mời nhiều lần ân cần dặn dò, không được tiết lộ chuyện này với ngoại nhân, nếu không chắc chắn truy cứu. Tuy ngôn từ uyển chuyển, ngữ khí lại phi thường kiên định. Lạc Kiếm sơn trang ở Giang Nam chi địa, thậm chí trong Bạch Vương thất quan cũng là đại môn phái ngồi hai nhìn một. Gia phụ không chịu nổi trách nhiệm, bởi vậy mấy tháng qua vẫn không dám lộ ra, chỉ thương lượng với mấy vị thúc thúc thẩm thẩm của Túy Bát Tiên, rồi lập tức xuất phát.” Hoàng thượng với ta nhìn nhau, đều nói thảo nào. Thảo nào những người này đi thần thần bí bí, tuy biết muốn đi nơi nào, nhưng đều giữ kín như bưng, không một người dám tuyên bố ngoài miệng. Tuy Lăng Hiên cũng giải thích cho ta, nhưng dù sao Sát Liên không trong hàng ngũ được mời, không có thiếp mời nơi tay, sẽ không biết kỹ càng. Thế này không thể không cảm thán thế lực của Lạc Kiếm sơn trang ở Giang Nam thật mạnh. Miệng nhiều người xói chảy vàng a, nhất là miệng người giang hồ, ai mà quản được. Một thiếp mời của bọn hắn, lại dán miệng của đám quê mùa này cực kỳ chặt chẽ, quả nhiên là thủ đoạn thông thiên. Hoàng thượng ngưng thần nói: “Đi gặp để làm gì?” Lữ Dao Cầm trầm mặt nói: “Hội này tên là —— Luyện Thần Chú Hội.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang